NGƯỜI GÁNH CẢ BẦU TRỜI CHO TÔI - Chương 7: Còn tôi – chẳng có gì cả.

Cập nhật lúc: 2025-03-23 08:24:41
Lượt xem: 425

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thuốc bệnh viện phát đã uống hết, cũng vừa đến kỳ nghỉ đông.

Tình trạng không cải thiện nhiều.

Ông nội giục bố mẹ tôi đưa tôi đi khám lại trong kỳ nghỉ.

Mẹ tôi cau mày:

"Bệnh viện to như thế mà còn không chữa được, đi đâu được nữa?"

"Giữa Tết nhất chạy ra bệnh viện, xúi quẩy!"

Ông tôi lại càm ràm, lại mắng.

Cuối cùng bố mẹ tôi cũng miễn cưỡng đưa hai ngàn đồng:

"Qua Tết ông đưa nó đi khám lại."

Tết năm đó thời tiết ấm áp.

Ông tôi không chịu ngồi yên, mùng sáu Tết đã ra vườn đào đất.

Tôi đi theo phụ, bỗng nghe ông “ủa” một tiếng.

"Sao vậy ông?"

"Ra đây mà xem!"

Là bụi hoa hồng năm đó bị đào bỏ.

Tưởng chừng đã c.h.ế.t hẳn, ai ngờ lại có một mầm đỏ tươi vươn lên từ đất.

Nắng rực rỡ chiếu lên nó.

Nó đung đưa trong gió nhẹ, thể hiện sức sống kiên cường và vẻ đẹp dịu dàng.

Ông tôi giơ cuốc lên, định nhổ đi.

Nhưng giữa chừng lại đổi hướng.

Cành đó được giữ lại, chờ ngày nở hoa.

Mùng mười Tết, bố mẹ đưa em trai trở lại xưởng, ông tôi lập tức đưa tôi đi khám bệnh.

Ông rất vui:

"Trước Tết bán được một con heo, bố cháu và bác cũng đưa thêm chút, đủ tiền khám rồi."

Chúng tôi đi đến một bệnh viện mới mở.

Bác sĩ khẳng định chắc nịch:

"Viêm vùng chậu, cần nhập viện điều trị."

Ông tôi đầy hy vọng:

"Chữa khỏi được không?"

"Chữa được!"

Ông cười đến nếp nhăn đầy mặt: "Thế thì tốt quá, tốt quá!"

Bác sĩ cho làm đủ các xét nghiệm, truyền nhiều loại thuốc.

Hóa đơn dài như tập sách.

Tôi và ông mang theo hy vọng đẹp đẽ: lần này xong, tôi sẽ trở lại như người bình thường.

Nhưng hiện thực tàn khốc.

Ngày thứ sáu nằm viện, có người kéo băng trắng đến gây rối, yêu cầu bác sĩ chính phải đền mạng cho con trai họ.

Ngay sau đó, cảnh sát có mặt.

Thì ra bệnh viện đó là một chi nhánh của “hệ thống bệnh viện Phúc Điền” – Bệnh viện chui, mà chúng tôi hoàn toàn không biết.

Bệnh viện náo loạn.

Ông tôi cũng biến mất.

Tôi tìm thấy ông trong phòng bác sĩ.

Rất nhiều người nhà bệnh nhân đang vây quanh đòi công lý, còn ông tôi thì đang quỳ gối ôm c.h.ặ.t c.h.â.n bác sĩ.

Đèn huỳnh quang chói mắt, chiếu lên mái tóc bạc lốm đốm của ông.

Ông cầu xin trong nước mắt:

"Trả tiền lại cho tôi. Đó là tiền chữa bệnh cho cháu gái tôi."

"Nó mới mười sáu tuổi, bệnh của nó không thể chậm trễ được!"

"Xin trả tiền lại cho tôi..."

 

13

Nước mắt tuôn từ đôi mắt đục ngầu của ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguoi-ganh-ca-bau-troi-cho-toi/chuong-7-con-toi-chang-co-gi-ca.html.]

Tôi chen qua đám đông đỡ ông dậy:

"Ông ơi, đứng lên đi!"

"Ông không có lỗi gì cả, đừng quỳ!"

"Đừng quỳ nữa!"

...

Đóng sáu ngàn, cuối cùng chỉ được hoàn lại một ngàn.

Ông tôi nắm chặt số tiền khó khăn mới lấy lại được, mặt đầy thất vọng.

"Tôi thật là già rồi, vô dụng rồi..."

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y ông:

"Ông ơi, cháu không khám nữa đâu."

"Dù sao cũng không chết, có khi tự khỏi cũng nên."

Ông lau nước mắt, bàn tay chai sần chạm vào mặt tôi, cố nặn ra một nụ cười:

"Ngốc à, cháu mới mười sáu, phải chữa chứ."

"Bây giờ ông về kiếm tiền tiếp."

Ông tiễn tôi về trường rồi vội vàng quay về quê.

Một tháng sau, ông lại đến tìm tôi, nét mặt hớn hở:

"Linh Linh, ông lại dành dụm được năm ngàn rồi, ta đi khám tiếp nhé!"

Tôi ngạc nhiên:

"Nhanh vậy, ông lấy đâu ra tiền?"

"Ông bán mười cây bách sau nhà rồi!"

Ở quê, người ta coi trọng chuyện hậu sự, lúc đó còn chôn cất bằng quan tài.

Mười cây bách đó trồng gần hai mươi năm, để chuẩn bị làm quan tài cho ông.

Tôi hoảng hốt:

"Nhưng đó là..."

Ông cười:

"Ông phải sống đến trăm tuổi, bây giờ trồng lại còn kịp."

"Với lại, c.h.ế.t thì lấy chiếu quấn lại chôn cũng được. Cháu còn cả đời trước mắt, quan trọng hơn."

Lần này, chúng tôi rút kinh nghiệm, đến bệnh viện chính quy, khám chuyên khoa.

Bác sĩ mời ông vào nói chuyện riêng rất lâu.

Lúc ra, đầu ông cúi thấp.

Thấy tôi ngồi chờ bên ngoài, ông lại cười:

"Bác sĩ bảo không sao đâu, cháu đừng lo."

"Càng lớn càng đỡ."

Từ đó về sau, mỗi khi dành dụm được ít tiền, ông lại vội vã đưa tôi đi khám.

Tây y có, đông y có.

Thuốc tây, thuốc bắc đều uống.

Nhưng bệnh của tôi vẫn không tiến triển gì đáng kể.

Tôi được trường quan tâm đặc biệt.

Không cần học thể dục, cũng không phải làm các việc nặng.

Tôi nhận được thư của Tiểu Địch – cô ấy đang làm công, nói có một đồng nghiệp cũng bị như tôi, dùng bài thuốc dân gian rất hiệu quả, nên chép lại gửi tôi.

Tôi còn nhận được quà của Lý An – một con thỏ bông lông mịn mềm.

Cậu ấy viết: "Ôm ngủ buổi tối rất ấm áp."

Tôi vẫn ít nói, nhưng khi có bài không hiểu, tôi dần dần học cách đi hỏi cô, hỏi bạn Lưu Đồng.

Hỏi bất cứ ai có thể hỏi.

Lớp tôi toàn người giỏi, tốc độ học rất nhanh.

Tôi còn hay phải đi viện, thường xuyên lỡ buổi.

Dù tôi cố gắng hết sức, thành tích vẫn luôn ở nhóm dưới của lớp.

Tết lại đến.

Bố mẹ và em trai về nhà.

Ngày hai mươi chợ phiên, mẹ mua cho em trai một bộ đồ mới từ đầu đến chân.

Còn tôi – chẳng có gì cả.

Loading...