Một năm sau, studio truyền thông của Tư Dung và An Nhi ngày càng phát triển. Họ nhận được nhiều dự án lớn, hợp tác với những đối tác uy tín, và tạo ra những chiến dịch truyền thông ấn tượng.
Tư Dung và An Nhi không chỉ là những cộng sự ăn ý mà còn là những người bạn thân thiết. Họ chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống, từ công việc đến tình cảm, từ những niềm vui nhỏ nhặt đến những nỗi buồn sâu kín.
Tư Dung dần mở lòng hơn với An Nhi, chia sẻ với cô những bí mật mà cô chưa từng kể cho ai nghe. Cô kể cho An Nhi nghe về tuổi thơ khó khăn của mình, về những mối tình đã qua, và về những ước mơ còn dang dở.
An Nhi lắng nghe Tư Dung một cách kiên nhẫn và thấu hiểu. Cô không phán xét, không chỉ trích, mà luôn động viên và ủng hộ Tư Dung.
Tư Dung cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi ở bên cạnh An Nhi. Cô tin tưởng An Nhi tuyệt đối, và cô biết rằng, An Nhi sẽ không bao giờ làm cô thất vọng.
Một ngày nọ, Thẩm Kha bất ngờ liên lạc với Tư Dung. Anh ta xin gặp cô để nói chuyện.
Tư Dung do dự một lúc, rồi đồng ý gặp Thẩm Kha. Cô muốn biết, anh ta muốn nói gì với cô.
Họ gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ, yên tĩnh. Thẩm Kha trông tiều tụy và hốc hác hơn trước. Anh ta ăn mặc giản dị, không còn vẻ hào nhoáng và sang trọng như trước đây.
"Tư Dung," Thẩm Kha nói, giọng nghẹn ngào. "Tôi muốn xin lỗi em một lần nữa. Tôi biết rằng, tôi đã gây ra cho em quá nhiều đau khổ. Tôi không xứng đáng được em tha thứ."
"Chuyện đã qua rồi," Tư Dung nói. "Tôi không còn hận anh nữa."
"Tôi biết," Thẩm Kha nói. "Nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi. Tôi đã phá hủy cuộc đời em, và cuộc đời chính mình."
"Anh đã trả giá cho những gì anh đã làm," Tư Dung nói. "Hãy sống tiếp và làm lại cuộc đời. Đừng để quá khứ ám ảnh anh."
"Tôi sẽ cố gắng," Thẩm Kha nói. "Tôi muốn nói với em một điều. Tôi chưa bao giờ hết yêu em. Em là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp."
Tư Dung im lặng một lúc, rồi khẽ lắc đầu. "Tôi không còn yêu anh nữa," cô nói. "Tôi đã tìm được người mà tôi yêu. Và tôi hạnh phúc với người đó."
"Tôi hiểu," Thẩm Kha nói. "Tôi chúc em hạnh phúc."
Thẩm Kha đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Tư Dung gọi anh ta lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguoi-em-gai-ay-chua-bao-gio-dien/10.html.]
"Thẩm Kha," Tư Dung nói. "Hãy tha thứ cho chính mình. Đừng sống trong quá khứ. Hãy hướng về tương lai."
Thẩm Kha gật đầu, rồi quay lưng bước đi. Tư Dung nhìn theo bóng lưng anh ta, cảm thấy một chút thương cảm.
Khi Tư Dung trở về studio, An Nhi đang đợi cô ở đó.
"Chị gặp anh ta à?" An Nhi hỏi. "Anh ta nói gì với chị?"
"Anh ta xin lỗi tôi," Tư Dung nói. "Anh ta nói rằng, anh ta chưa bao giờ hết yêu tôi."
"Chị có còn yêu anh ta không?" An Nhi hỏi.
Tư Dung lắc đầu. "Không," cô nói. "Tôi không còn yêu anh ta nữa. Tôi đã tìm được người mà tôi yêu. Và tôi hạnh phúc với người đó."
An Nhi mỉm cười. "Em biết," cô nói. "Em biết chị đang nói về ai."
Tư Dung nhìn An Nhi, ánh mắt trìu mến. Cô nắm tay An Nhi, nói: "Tôi từng yêu anh ấy, và tôi cũng từng tin em ấy. Chỉ khác là… em ấy chưa từng làm tôi thất vọng."
An Nhi ôm Tư Dung vào lòng. "Em cũng yêu chị," cô nói. "Em sẽ luôn ở bên cạnh chị."
Tư Dung và An Nhi cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn thành phố lung linh về đêm. Họ cảm thấy hạnh phúc và bình yên khi ở bên cạnh nhau.
Họ biết rằng, tình yêu không phải là một thứ gì đó xa vời, mà là một thứ gì đó rất gần gũi, tồn tại trong những khoảnh khắc giản dị, trong những cử chỉ quan tâm, và trong những lời nói chân thành.
Họ biết rằng, khi chúng ta tin một người, khi chúng ta mở lòng với một người, khi chúng ta cho đi yêu thương một cách chân thành, chúng ta sẽ nhận lại được những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống.
Và trên hết, họ biết rằng, tình yêu đích thực không cần phải chứng minh, nó chỉ đơn giản là ở đó, vững chãi và bền bỉ, như ánh sáng soi đường dẫn lối qua những giông bão cuộc đời.
(HOÀN)