Studio truyền thông của Tư Dung và An Nhi nhanh chóng khẳng định được vị thế trên thị trường. Với sự sáng tạo, nhiệt huyết và tinh thần làm việc chuyên nghiệp, họ tạo ra những chiến dịch quảng cáo độc đáo, thu hút sự chú ý và mang lại hiệu quả cao cho khách hàng.
Tư Dung tận hưởng từng khoảnh khắc trong công việc mới. Cô được tự do thể hiện ý tưởng, được làm việc với những cộng sự tài năng, và được chứng kiến những sản phẩm sáng tạo của mình mang lại giá trị cho cộng đồng.
An Nhi, từ một thực tập sinh rụt rè, đã trở thành một cộng sự đắc lực, một người bạn tâm giao của Tư Dung. Cô luôn bên cạnh Tư Dung, hỗ trợ cô trong công việc, chia sẻ với cô những niềm vui, nỗi buồn.
Cả hai cùng nhau xây dựng studio, không cần dựa vào bất kỳ người đàn ông nào. Họ tự chủ về tài chính, độc lập về tinh thần, và tự tin vào khả năng của bản thân.
Tuy nhiên, quá khứ vẫn luôn ám ảnh Tư Dung. Hình bóng Thẩm Kha vẫn còn in sâu trong tâm trí cô. Cô vẫn chưa thể hoàn toàn quên đi những tổn thương mà anh ta đã gây ra.
Một buổi tối, Tư Dung ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn những bức ảnh chụp chung với Thẩm Kha. Nước mắt cô rơi xuống.
"Tại sao anh lại làm như vậy?" cô tự hỏi. "Tại sao anh lại phá hủy tất cả?"
An Nhi bước vào phòng, thấy Tư Dung đang khóc. Cô lặng lẽ đến bên cạnh Tư Dung, ôm cô vào lòng.
"Chị đừng buồn," An Nhi nói. "Chuyện gì đã qua hãy để nó qua đi. Quan trọng là chúng ta phải hướng về phía trước."
"Em không hiểu đâu," Tư Dung nói, giọng nghẹn ngào. "Anh ta đã lợi dụng em, phản bội em. Em không thể tha thứ cho anh ta."
"Em biết," An Nhi nói. "Nhưng chị đừng để sự hận thù làm mờ mắt. Hãy tha thứ cho anh ta, và tha thứ cho chính mình."
"Tha thứ?" Tư Dung cười chua chát. "Em nói dễ quá. Em có biết cảm giác bị phản bội nó đau thế nào không?"
"Em biết," An Nhi nói. "Em cũng từng bị phản bội. Nhưng em đã học được cách tha thứ. Tha thứ không có nghĩa là quên đi, mà là giải phóng bản thân khỏi những gánh nặng trong lòng."
Tư Dung im lặng một lúc, rồi ngước nhìn An Nhi. "Em làm được điều đó như thế nào?" cô hỏi.
"Em tập trung vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống," An Nhi nói. "Em trân trọng những người yêu thương em, và em cố gắng sống một cuộc sống ý nghĩa."
"Em đúng là một cô gái mạnh mẽ," Tư Dung nói, khẽ mỉm cười.
"Em không mạnh mẽ," An Nhi nói. "Em chỉ muốn được hạnh phúc. Và em muốn chị cũng được hạnh phúc."
Tư Dung ôm chặt An Nhi hơn. Cô cảm thấy biết ơn vì đã có An Nhi bên cạnh.
"Cảm ơn em," Tư Dung nói. "Em đã giúp chị rất nhiều."
"Em luôn ở bên cạnh chị," An Nhi nói. "Chị không bao giờ cô đơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguoi-em-gai-ay-chua-bao-gio-dien/09.html.]
Tư Dung dần học cách tin vào những người đáng tin – và tha thứ cho chính mình. Cô bắt đầu mở lòng với những người xung quanh, chia sẻ những cảm xúc của mình. Cô tìm lại được niềm vui trong cuộc sống.
Một ngày nọ, Tư Dung nhận được một cuộc gọi từ một người bạn cũ. Người bạn này mời cô đến dự một buổi tiệc.
"Em có muốn đi cùng chị không?" Tư Dung hỏi An Nhi.
"Em rất vui," An Nhi nói. "Em muốn được gặp gỡ bạn bè của chị."
Trong buổi tiệc, Tư Dung gặp lại nhiều người quen. Cô cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi trò chuyện với mọi người.
Bất ngờ, cô nhìn thấy Thẩm Kha đứng ở một góc phòng. Anh ta gầy hơn trước, và gương mặt anh ta có vẻ mệt mỏi.
Thẩm Kha nhìn thấy Tư Dung, anh ta bước đến gần cô.
"Tư Dung," Thẩm Kha nói, giọng run run. "Tôi xin lỗi. Tôi biết tôi đã làm tổn thương em rất nhiều."
Tư Dung im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Tôi biết," cô nói.
"Tôi không mong em sẽ tha thứ cho tôi," Thẩm Kha nói. "Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi rất hối hận. Tôi đã đánh mất một người phụ nữ tuyệt vời như em."
"Chuyện đã qua rồi," Tư Dung nói. "Hãy để nó qua đi. Anh hãy sống tốt cuộc đời của anh."
"Tôi sẽ cố gắng," Thẩm Kha nói. "Tôi chúc em hạnh phúc."
Thẩm Kha quay lưng bước đi. Tư Dung nhìn theo bóng lưng anh ta, cảm thấy một chút thương hại.
"Chị sao vậy?" An Nhi hỏi. "Chị có ổn không?"
"Chị ổn," Tư Dung nói. "Chị chỉ cảm thấy một chút buồn. Chị không ngờ anh ta lại trở nên như vậy."
"Đừng nghĩ nhiều nữa," An Nhi nói. "Quan trọng là chúng ta phải sống cho hiện tại và tương lai."
Tư Dung mỉm cười, gật đầu đồng ý. Cô nắm tay An Nhi, cùng nhau rời khỏi buổi tiệc.
Trên đường về, Tư Dung cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô đã tha thứ cho Thẩm Kha, và cô đã tha thứ cho chính mình.
Cô nhận ra, ánh sáng không đến từ ai khác, mà đến từ chính bên trong cô. Cô đã tìm lại được bản thân mình, và cô đã sẵn sàng để đón nhận những điều tốt đẹp trong cuộc sống.