Khi Vy tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường trong căn phòng của mình. Cô cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng đầu óc lại minh mẫn lạ thường.
Cô nhìn quanh phòng. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng cô cảm thấy có một sự khác biệt rõ rệt. Cô cảm thấy như một gánh nặng lớn vừa được trút bỏ khỏi vai mình.
Cô nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Cô nhớ mình đã thực hiện nghi lễ phá giải lời nguyền, và cô đã nghe thấy giọng nói của An.
"An đâu rồi?" Vy tự hỏi.
Cô cố gắng ngồi dậy và đi ra khỏi phòng. Cô đi ra ngoài sân, và cô kinh ngạc trước những gì mình nhìn thấy.
Cây bồ đề... đã hoàn toàn thay đổi.
Không còn những cành cây khô héo và trơ trụi nữa. Thay vào đó, cây bồ đề đã đ.â.m chồi nảy lộc, những chiếc lá non xanh mơn mởn vươn ra đón ánh bình minh.
Cây bồ đề tỏa ra một nguồn năng lượng sống động, tươi mới. Nó không còn mang vẻ u ám và rùng rợn như trước nữa.
Vy tiến lại gần cây bồ đề và chạm tay vào thân cây. Cô cảm thấy một nguồn năng lượng ấm áp truyền vào cơ thể mình.
Cô biết rằng An đã được giải thoát. Lời nguyền đã bị phá vỡ, và linh hồn của anh đã được tự do.
Cô nhìn lên bầu trời, và cô cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Cô đã làm được. Cô đã giúp An được giải thoát.
Cô nhìn xuống đất, và cô nhận thấy rằng có một vật gì đó đang nằm dưới gốc cây bồ đề. Cô cúi xuống nhặt lên.
Đó là một chiếc lá bồ đề, nhưng nó không phải là một chiếc lá bình thường. Chiếc lá có màu vàng óng, và trên đó có khắc một dòng chữ:
"Cảm ơn Vy."
Vy mỉm cười. Cô biết rằng đó là lời cảm ơn của An.
Cô ôm chiếc lá vào lòng và nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được sự bình yên và thanh thản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguoi-duoi-cay-bo-de/9.html.]
Từ đêm đó, không ai còn nhìn thấy linh hồn của An dưới gốc cây bồ đề nữa. Người ta nói rằng anh đã siêu thoát, và anh đã tìm được sự bình yên vĩnh cửu.
Vy quyết định rời khỏi Quán Trọ An Nhiên. Cô biết rằng cô không còn lý do gì để ở lại nơi này nữa. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và cô cần phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Cô thu dọn hành lý và ra ngoài. Cô chào tạm biệt ông Ba và cảm ơn ông vì tất cả những gì ông đã giúp đỡ cô.
"Cô định đi đâu?" Ông Ba hỏi.
"Cháu cũng không biết nữa. Cháu chỉ biết là cháu cần phải đi tiếp." Vy trả lời.
Ông Ba gật đầu. "Hãy cẩn thận nhé. Và đừng bao giờ quên những gì cô đã trải qua ở nơi này."
Vy gật đầu và quay đi. Cô đi về phía con đường dẫn ra khỏi quán trọ, bỏ lại phía sau những kỷ niệm buồn vui.
Trước khi đi, Vy đến bên cây bồ đề và nhìn nó lần cuối. Cô cảm thấy một niềm biết ơn sâu sắc đối với cái cây đã chứng kiến câu chuyện tình yêu của cô và An.
"Tạm biệt cây bồ đề." Vy nói khẽ. "Em sẽ không bao giờ quên anh, An."
Vy quay đi và tiếp tục bước đi. Cô bước đi trong ánh bình minh, với hy vọng rằng tương lai sẽ tươi sáng hơn.
Từ ngày Vy rời đi, cây bồ đề trở nên nổi tiếng khắp vùng. Người ta kéo đến quán trọ An Nhiên để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cái cây kỳ lạ.
Người ta nói rằng cây bồ đề có khả năng chữa bệnh và mang lại may mắn. Người ta cũng nói rằng, nếu đứng dưới gốc cây và cầu nguyện, thì mọi ước muốn đều sẽ thành hiện thực.
Nhưng dù có nổi tiếng đến đâu, cây bồ đề vẫn giữ cho mình một vẻ bí ẩn và linh thiêng. Nó vẫn là một biểu tượng của tình yêu, sự hy sinh và sự tha thứ.
Và câu chuyện về An và Vy vẫn được người dân địa phương kể lại cho nhau nghe. Họ kể về một tình yêu vượt qua không gian và thời gian, một tình yêu đã phá vỡ lời nguyền và mang lại sự tự do cho một linh hồn bị trói buộc.
Họ cũng kể về một cô gái dũng cảm đã không sợ nguy hiểm, đã không bỏ cuộc, và đã chiến thắng bóng tối.
Và câu chuyện đó đã trở thành một nguồn cảm hứng cho rất nhiều người. Nó cho thấy rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, thì tình yêu và hy vọng vẫn luôn có thể chiến thắng.