Những ngày sau đó, Vy tiếp tục gặp lại An dưới gốc cây bồ đề vào mỗi buổi hoàng hôn. Dường như anh luôn ở đó, lặng lẽ và cô độc, không nói một lời. Ban đầu, Vy cảm thấy sợ hãi, nhưng dần dần, nỗi sợ đó nhường chỗ cho sự tò mò và lòng trắc ẩn.
Cô bắt đầu chủ động trò chuyện với An. Cô kể cho anh nghe về cuộc sống của mình ở thành phố, về những ước mơ và thất vọng, về nỗi đau mà cô đang cố gắng vượt qua. Cô nói về những điều nhỏ nhặt nhất, chỉ mong có thể phá vỡ sự im lặng bao trùm lấy anh.
"Hôm nay trời đẹp quá anh An nhỉ? Ở thành phố, em hiếm khi thấy được bầu trời trong xanh như thế này." Vy nói, ngồi xuống bên cạnh An.
An vẫn nhìn về phía nghĩa địa, không đáp lời. Vy không nản lòng, cô tiếp tục:
"Em thích cái cây bồ đề này lắm. Nó cổ kính và yên bình. Em cứ có cảm giác như nó đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện xảy ra ở đây rồi."
Lần này, An khẽ động đậy. Anh quay sang nhìn Vy, ánh mắt vẫn đượm buồn nhưng có vẻ dịu dàng hơn.
"Đúng vậy, nó đã chứng kiến rất nhiều chuyện. Những chuyện mà cô không thể nào tưởng tượng được." An nói, giọng anh vẫn khàn khàn nhưng đã rõ ràng hơn.
Vy ngạc nhiên nhìn An. Đây là lần đầu tiên anh chủ động trò chuyện với cô.
"Anh biết những chuyện gì? Anh có thể kể cho em nghe được không?" Vy hỏi, giọng đầy mong đợi.
An im lặng một lúc rồi bắt đầu kể. Anh kể về những câu chuyện cổ tích của vùng quê, về những truyền thuyết về những linh hồn lang thang, về những bi kịch tình yêu đã xảy ra ở nơi này. Anh kể bằng giọng trầm ấm, đầy cảm xúc, như thể anh đã sống qua những câu chuyện đó rồi vậy.
Vy lắng nghe An kể chuyện, cô cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới khác. Những câu chuyện của An không chỉ hấp dẫn mà còn chứa đựng một điều gì đó bí ẩn, khó lý giải. Anh biết quá nhiều chuyện về vùng đất này, kể cả những điều mà Vy chắc chắn rằng không ai còn nhớ đến nữa.
"Sao anh biết nhiều chuyện như vậy? Anh sống ở đây lâu lắm rồi à?" Vy hỏi sau khi An kết thúc một câu chuyện.
An nhìn Vy, ánh mắt trở nên xa xăm. "Tôi... tôi đã ở đây rất lâu rồi. Lâu hơn cô tưởng rất nhiều."
Vy cảm thấy rợn người trước câu trả lời của An. Cô tự hỏi, anh ta thực sự là ai? Tại sao anh ta lại biết nhiều chuyện như vậy về quá khứ?
Những ngày tiếp theo, Vy và An tiếp tục gặp nhau vào mỗi buổi hoàng hôn. Họ trò chuyện về đủ thứ chuyện trên đời. Vy nhận thấy rằng, dù An vẫn còn buồn bã và cô độc, nhưng anh đã bắt đầu mở lòng hơn với cô. Anh cười nhiều hơn, và ánh mắt anh cũng bớt u ám hơn.
Vy cảm thấy vừa an toàn vừa sợ hãi khi ở bên An. Cô cảm thấy an toàn vì anh luôn đối xử dịu dàng và tôn trọng cô. Cô cảm thấy sợ hãi vì cô không biết rõ về anh, và cô cảm thấy có một điều gì đó bí ẩn, nguy hiểm đang bao quanh anh.
Một buổi tối, Vy quyết định hỏi An về quá khứ của anh. Cô muốn biết anh là ai, anh đã trải qua những gì, và tại sao anh lại bị mắc kẹt ở nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguoi-duoi-cay-bo-de/3.html.]
"Anh An, em muốn hỏi anh một chuyện. Anh có thể kể cho em nghe về cuộc đời của anh được không?" Vy hỏi, giọng hơi run.
An im lặng một lúc rồi thở dài. "Cuộc đời tôi... là một câu chuyện buồn. Một câu chuyện mà cô có lẽ không muốn nghe đâu."
"Em muốn nghe. Em muốn biết tất cả về anh." Vy kiên quyết nói.
An nhìn Vy, ánh mắt anh chứa đựng một nỗi đau sâu sắc. Anh bắt đầu kể về cuộc đời của mình.
Anh kể về tuổi thơ tươi đẹp của mình, về những người bạn thân thiết, về những ước mơ hoài bão. Anh kể về mối tình đầu ngọt ngào, về người con gái mà anh yêu hơn cả bản thân mình. Anh kể về những biến cố kinh hoàng đã xảy ra trong cuộc đời anh, về những mất mát và đau khổ mà anh đã phải gánh chịu.
Khi An kể đến đoạn người yêu anh qua đời vì tai nạn đuối nước, Vy thấy mắt anh đỏ hoe. Cô cảm thấy một nỗi xót xa trào dâng trong lòng. Cô không thể tưởng tượng được rằng anh đã phải trải qua những điều tồi tệ đến như vậy.
"Sau khi cô ấy mất, tôi đã suy sụp hoàn toàn. Tôi không còn thiết tha gì đến cuộc sống nữa. Tôi đã tìm đến những nghi lễ cấm, cố gắng cứu cô ấy khỏi cái chết." An nói, giọng anh nghẹn ngào.
"Nghi lễ cấm? Anh đã làm gì?" Vy hỏi, giọng đầy lo lắng.
An im lặng một lúc rồi nói: "Tôi đã đánh đổi linh hồn mình để cứu cô ấy. Nhưng cuối cùng, tôi đã thất bại. Cô ấy không thể trở lại, và tôi thì bị mắc kẹt ở nơi này, mãi mãi."
Vy kinh hoàng nghe An kể chuyện. Cô không thể tin được rằng anh đã làm những điều điên rồ đến như vậy vì tình yêu.
"Vậy... vậy là anh là một... linh hồn?" Vy hỏi, giọng run rẩy.
An gật đầu. "Đúng vậy, tôi là một linh hồn bị trói buộc vào cây bồ đề này. Tôi không thể đi đâu được cả. Tôi phải ở đây, chờ đợi một người đến thế thân cho tôi."
Vy bàng hoàng. Cô không biết phải nói gì. Cô cảm thấy như mình đang rơi vào một cơn ác mộng.
"Thế thân? Ý anh là sao?" Vy hỏi.
"Có một lời nguyền. Nếu có một người giống hệt người yêu tôi xuất hiện ở đây, thì linh hồn của người đó sẽ thay thế cho tôi, và tôi sẽ được giải thoát." An giải thích.
Vy nhìn An, cô cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ. Cô nhận ra rằng, cô chính là người mà An đang chờ đợi.