ngọn lửa và tro tàn - chap 7 :

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-09 16:59:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

hôm ở phòng họp trụ sở cảnh sát.:

Không khí trong phòng họp như nén chặt. Từ khi Khải Minh bắt, cả tổ trọng án đều hiểu rõ: vụ án chỉ mới chạm phần nổi của tảng băng.

Trịnh Hạo Khiêm gõ nhẹ bàn:

– “Kẻ lộ diện. Điều nghĩa là chúng mắc kẹt trong màn khói mù mà thôi. Tạm thời, chúng điều tra âm thầm.”

Cả phòng im lặng.

Bất chợt, Phùng Thế Hiên kỹ thuật viên ôm laptop nhai bánh quy – nhướn mày:

– “Âm thầm thì âm thầm… nhưng mấy nghĩ cho ? Ổ cứng cháy sém thức trắng ba đêm mà chỉ khôi phục … đúng 2 file ảnh mờ tịt. Một trong đó còn là… con mèo hoang ở kho hàng.”

Không ai nhịn nổi, Gia Nghi phì , suýt sặc nước:

– “Thế thì may quá, ít hung thủ cũng tình yêu động vật.”

Ngay cả Sở Vy cũng nhếch môi, ánh mắt dịu đôi chút. Thế Hiên vốn dĩ là thường xuyên phá bầu khí u ám bằng những câu vô tư như thế.

Sở Vy lạnh giọng:

– “Anh bớt linh tinh, tập trung phần khôi phục dữ liệu chính .”

Thế Hiên gãi đầu:

– “Thì cũng đang tập trung đây chứ. hệ thống camera quanh kho hàng xóa log quá sạch… dám cá là kẻ hề nghiệp dư.”

Không khí trong phòng chùng xuống nữa.

Đội cứu hỏa 3 cuộc họp ngắn cùng tổ trọng án để cập nhật thông tin.

Thẩm Dật Phong bước , gương mặt lạnh và nghiêm nghị. Ánh mắt chỉ thoáng lướt qua Sở Vy, nhưng cái giây ngắn ngủi khiến cô khẽ khựng .

Khi cuộc họp kết thúc, trời bất ngờ đổ mưa lớn.

Sở Vy bậc thềm, tay cầm chiếc ô cũ, vẻ do dự. Mưa tạt chéo khiến chiếc ô chẳng còn che bao nhiêu.

Một bóng dáng cao lớn tiến gần. Không nhiều, cởi áo khoác vai, giơ lên che phần mưa đang xối xuống cô.

– “Để đưa cô về.” – giọng trầm thấp, dứt khoát.

Sở Vy ngẩng lên . Trong màn mưa mờ mịt, đôi mắt sáng lên sự thẳng thắn đến khó lòng từ chối.

Cô chỉ khẽ gật đầu:

– “Được.”

Ở bậc thềm lưng, Phùng Thế Hiên và Gia Nghi đang lén .

Gia Nghi chống cằm, thì thầm:

– “Ơ kìa, xem… đội trưởng Thẩm đang mở lòng ?”

Thế Hiên nhét bánh quy miệng gật gù:

primrose

– “Chuẩn. Cái ánh mắt đó… 100% là ánh mắt ‘bảo vệ suốt đời’ . mà sai thì từ giờ bỏ nghề kỹ thuật.”

Gia Nghi bật khúc khích. Hai lén lút theo bóng Vy và Dật Phong xa màn mưa, trong lòng đều hiểu: giữa những căng thẳng, một điều gì đó khẽ nảy mầm.

Sau khi Vy và Dật Phong rời cơn mưa, trong phòng việc chỉ còn Gia Nghi, Phùng Thế HiênHạo Khiêm.

Gia Nghi gấp tập hồ sơ , nghiêm túc :

– “Lần tập trung thật sự, chuyện chỉ tìm ảnh… mèo hoang nữa .”

Thế Hiên nhướn mày, ngả lưng tựa ghế, giọng trêu chọc:

– “Ơ, cô tưởng kỹ thuật là thần thánh chắc? gỡ log thì mấy còn lâu mới tiến triển. Thế mà chẳng ai khen, chê.”

Gia Nghi khoanh tay:

– “Khen á? Khen vụ gì? Ăn vụng bánh quy trong giờ họp ?”

Thế Hiên nghẹn một chút, ho khan, cợt:

– “ ăn để nạp năng lượng việc chứ bộ. Người bộ não thiên tài nhiên liệu liên tục. Không tin thì cô thử xem?”

Gia Nghi tròn mắt:

– “Thiên tài tự phong thì .”

Không khí rộn ràng tiếng cãi vã. lúc , Hạo Khiêm mới in xong vài tài liệu – bước . Nhìn cảnh hai đồng đội như “gà chọi”, thở dài, đặt xấp giấy lên bàn cái “phịch”:

– “Hai đứa đủ đó. Bộ phòng biến thành chợ luôn ?”

vì dừng , cả Gia Nghi và Thế Hiên đồng loạt sang:

Gia Nghi:

– “Anh Khiêm, coi , lúc nào cũng lười biếng!”

Thế Hiên:

– “Anh Khiêm, giùm em, rõ ràng là cô bắt bẻ quá mức!”

Hạo Khiêm chống hông, hai như … hai đứa trẻ tranh kẹo. Anh đau đầu bất lực, nhưng khóe môi bật :

– “ thề là nào giữa hai đứa, cũng thấy già thêm mấy tuổi. mà… cũng vui thật.”

Không gian vốn nặng nề bởi vụ án, nhờ những màn đấu khẩu trẻ con trở nên nhẹ nhõm hơn. Và dù ngoài miệng luôn đấu đá, trong mắt cả hai vẫn lấp lánh một sự tin tưởng âm thầm.

Trời về đêm, phố xá loang loáng ánh đèn vàng hắt qua mặt đường ướt mưa. Trong chiếc xe SUV màu đen của đội, Dật Phong im lặng lái, bàn tay nắm chặt vô lăng, đôi mắt chăm chú dõi theo từng luồng sáng đèn đường vụt qua.

Ở ghế phụ, Sở Vy thẳng lưng. Đôi mắt cô vẫn ánh lên sự mệt mỏi một ngày dài căng thẳng, nhưng vẻ lạnh lùng nơi hàng mi cong giấu nổi. Cô khẽ nghiêng đầu, ngắm những giọt mưa còn đọng kính xe, như tìm kiếm một lặng cho tâm trí.

Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng động cơ đều đặn. Cuối cùng, Dật Phong là phá vỡ sự im lặng:

– “Sở Vy.”

sang, đôi mắt trong veo lóe lên tia nghi ngờ:

– “Có chuyện gì?”

Anh liếc thoáng qua dán mắt con đường ướt mưa mặt:

– “Cô... định về nhà nghỉ ngơi ? Từ sáng đến giờ, cô kiệt sức .”

Sở Vy khẽ mím môi, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút cảnh giác:

– “ quen . Công việc của cho phép mệt mỏi.”

Dật Phong nhíu mày, ánh sâu thẳm:

– “Vậy nhà cô ở ? đưa cô về. Một giữa đêm muộn, an .”

Sở Vy thoáng bất ngờ. Hiếm khi đội trưởng lạnh lùng hỏi chuyện cá nhân như . Cô nhạt, nhưng nụ mang theo chút gì đó chua xót:

– “Nhà … chỉ là một căn hộ nhỏ gần bệnh viện pháp y thôi. Không đáng để bận tâm.”

Trong xe rơi lặng. Dật Phong siết nhẹ vô lăng, giọng trầm thấp vang lên:

– “ vì tò mò. Chỉ là… những lúc, con nên luôn gánh tất cả một .”

Lời khiến trái tim Sở Vy chấn động nhẹ. Cô sang – khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh của quen với lửa khói và hiểm nguy, nhưng đó một sự ấm áp hiếm thấy.

Cô khẽ đáp, giọng mềm :

– “Anh cũng thôi, ? Đội trưởng Dật Phong – lúc nào cũng đặt sinh mạng khác lên chính .”

Đôi mắt họ chạm trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Ngoài trời, tiếng mưa rơi lộp bộp như gõ nhịp cho sự yên lặng kì lạ trong xe.

Bỗng, điện thoại của Dật Phong rung lên, phá tan bầu khí mơ hồ . Anh nhấc máy, giọng dứt khoát:

– “Alo, .”

Giọng Trí Hàn – đội phó vang lên đầy khẩn trương:

– “Dật Phong. Cậu về nhanh , bên đội việc’’

Dật Phong khẽ gật đầu và trả lời : ‘  ‘ . Đợi , về ngay đây’’

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngon-lua-va-tro-tan/chap-7.html.]

hôm ở phòng họp trụ sở cảnh sát.:

Không khí trong phòng họp như nén chặt. Từ khi Khải Minh bắt, cả tổ trọng án đều hiểu rõ: vụ án chỉ mới chạm phần nổi của tảng băng.

Trịnh Hạo Khiêm gõ nhẹ bàn:

– “Kẻ lộ diện. Điều nghĩa là chúng mắc kẹt trong màn khói mù mà thôi. Tạm thời, chúng điều tra âm thầm.”

Cả phòng im lặng.

Bất chợt, Phùng Thế Hiên kỹ thuật viên ôm laptop nhai bánh quy – nhướn mày:

– “Âm thầm thì âm thầm… nhưng mấy nghĩ cho ? Ổ cứng cháy sém thức trắng ba đêm mà chỉ khôi phục … đúng 2 file ảnh mờ tịt. Một trong đó còn là… con mèo hoang ở kho hàng.”

Không ai nhịn nổi, Gia Nghi phì , suýt sặc nước:

– “Thế thì may quá, ít hung thủ cũng tình yêu động vật.”

Ngay cả Sở Vy cũng nhếch môi, ánh mắt dịu đôi chút. Thế Hiên vốn dĩ là thường xuyên phá bầu khí u ám bằng những câu vô tư như thế.

Sở Vy lạnh giọng:

– “Anh bớt linh tinh, tập trung phần khôi phục dữ liệu chính .”

Thế Hiên gãi đầu:

– “Thì cũng đang tập trung đây chứ. hệ thống camera quanh kho hàng xóa log quá sạch… dám cá là kẻ hề nghiệp dư.”

Không khí trong phòng chùng xuống nữa.

Đội cứu hỏa 3 cuộc họp ngắn cùng tổ trọng án để cập nhật thông tin.

Thẩm Dật Phong bước , gương mặt lạnh và nghiêm nghị. Ánh mắt chỉ thoáng lướt qua Sở Vy, nhưng cái giây ngắn ngủi khiến cô khẽ khựng .

Khi cuộc họp kết thúc, trời bất ngờ đổ mưa lớn.

Sở Vy bậc thềm, tay cầm chiếc ô cũ, vẻ do dự. Mưa tạt chéo khiến chiếc ô chẳng còn che bao nhiêu.

Một bóng dáng cao lớn tiến gần. Không nhiều, cởi áo khoác vai, giơ lên che phần mưa đang xối xuống cô.

– “Để đưa cô về.” – giọng trầm thấp, dứt khoát.

Sở Vy ngẩng lên . Trong màn mưa mờ mịt, đôi mắt sáng lên sự thẳng thắn đến khó lòng từ chối.

Cô chỉ khẽ gật đầu:

– “Được.”

Ở bậc thềm lưng, Phùng Thế Hiên và Gia Nghi đang lén .

Gia Nghi chống cằm, thì thầm:

– “Ơ kìa, xem… đội trưởng Thẩm đang mở lòng ?”

Thế Hiên nhét bánh quy miệng gật gù:

– “Chuẩn. Cái ánh mắt đó… 100% là ánh mắt ‘bảo vệ suốt đời’ . mà sai thì từ giờ bỏ nghề kỹ thuật.”

Gia Nghi bật khúc khích. Hai lén lút theo bóng Vy và Dật Phong xa màn mưa, trong lòng đều hiểu: giữa những căng thẳng, một điều gì đó khẽ nảy mầm.

Sau khi Vy và Dật Phong rời cơn mưa, trong phòng việc chỉ còn Gia Nghi, Phùng Thế HiênHạo Khiêm.

Gia Nghi gấp tập hồ sơ , nghiêm túc :

– “Lần tập trung thật sự, chuyện chỉ tìm ảnh… mèo hoang nữa .”

Thế Hiên nhướn mày, ngả lưng tựa ghế, giọng trêu chọc:

– “Ơ, cô tưởng kỹ thuật là thần thánh chắc? gỡ log thì mấy còn lâu mới tiến triển. Thế mà chẳng ai khen, chê.”

Gia Nghi khoanh tay:

– “Khen á? Khen vụ gì? Ăn vụng bánh quy trong giờ họp ?”

Thế Hiên nghẹn một chút, ho khan, cợt:

– “ ăn để nạp năng lượng việc chứ bộ. Người bộ não thiên tài nhiên liệu liên tục. Không tin thì cô thử xem?”

Gia Nghi tròn mắt:

– “Thiên tài tự phong thì .”

Không khí rộn ràng tiếng cãi vã. lúc , Hạo Khiêm mới in xong vài tài liệu – bước . Nhìn cảnh hai đồng đội như “gà chọi”, thở dài, đặt xấp giấy lên bàn cái “phịch”:

– “Hai đứa đủ đó. Bộ phòng biến thành chợ luôn ?”

vì dừng , cả Gia Nghi và Thế Hiên đồng loạt sang:

Gia Nghi:

– “Anh Khiêm, coi , lúc nào cũng lười biếng!”

Thế Hiên:

– “Anh Khiêm, giùm em, rõ ràng là cô bắt bẻ quá mức!”

Hạo Khiêm chống hông, hai như … hai đứa trẻ tranh kẹo. Anh đau đầu bất lực, nhưng khóe môi bật :

– “ thề là nào giữa hai đứa, cũng thấy già thêm mấy tuổi. mà… cũng vui thật.”

Không gian vốn nặng nề bởi vụ án, nhờ những màn đấu khẩu trẻ con trở nên nhẹ nhõm hơn. Và dù ngoài miệng luôn đấu đá, trong mắt cả hai vẫn lấp lánh một sự tin tưởng âm thầm.

Trời về đêm, phố xá loang loáng ánh đèn vàng hắt qua mặt đường ướt mưa. Trong chiếc xe SUV màu đen của đội, Dật Phong im lặng lái, bàn tay nắm chặt vô lăng, đôi mắt chăm chú dõi theo từng luồng sáng đèn đường vụt qua.

Ở ghế phụ, Sở Vy thẳng lưng. Đôi mắt cô vẫn ánh lên sự mệt mỏi một ngày dài căng thẳng, nhưng vẻ lạnh lùng nơi hàng mi cong giấu nổi. Cô khẽ nghiêng đầu, ngắm những giọt mưa còn đọng kính xe, như tìm kiếm một lặng cho tâm trí.

Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng động cơ đều đặn. Cuối cùng, Dật Phong là phá vỡ sự im lặng:

– “Sở Vy.”

sang, đôi mắt trong veo lóe lên tia nghi ngờ:

– “Có chuyện gì?”

Anh liếc thoáng qua dán mắt con đường ướt mưa mặt:

– “Cô... định về nhà nghỉ ngơi ? Từ sáng đến giờ, cô kiệt sức .”

Sở Vy khẽ mím môi, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút cảnh giác:

– “ quen . Công việc của cho phép mệt mỏi.”

Dật Phong nhíu mày, ánh sâu thẳm:

– “Vậy nhà cô ở ? đưa cô về. Một giữa đêm muộn, an .”

Sở Vy thoáng bất ngờ. Hiếm khi đội trưởng lạnh lùng hỏi chuyện cá nhân như . Cô nhạt, nhưng nụ mang theo chút gì đó chua xót:

– “Nhà … chỉ là một căn hộ nhỏ gần bệnh viện pháp y thôi. Không đáng để bận tâm.”

Trong xe rơi lặng. Dật Phong siết nhẹ vô lăng, giọng trầm thấp vang lên:

– “ vì tò mò. Chỉ là… những lúc, con nên luôn gánh tất cả một .”

Lời khiến trái tim Sở Vy chấn động nhẹ. Cô sang – khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh của quen với lửa khói và hiểm nguy, nhưng đó một sự ấm áp hiếm thấy.

Cô khẽ đáp, giọng mềm :

– “Anh cũng thôi, ? Đội trưởng Dật Phong – lúc nào cũng đặt sinh mạng khác lên chính .”

Đôi mắt họ chạm trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Ngoài trời, tiếng mưa rơi lộp bộp như gõ nhịp cho sự yên lặng kì lạ trong xe.

Bỗng, điện thoại của Dật Phong rung lên, phá tan bầu khí mơ hồ . Anh nhấc máy, giọng dứt khoát:

– “Alo, .”

Giọng Trí Hàn – đội phó vang lên đầy khẩn trương:

– “Dật Phong. Cậu về nhanh , bên đội việc’’

Dật Phong khẽ gật đầu và trả lời : ‘  ‘ . Đợi , về ngay đây’’

Loading...