ngọn lửa và tro tàn - chap 10 :

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:04:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng gầm rú của ngọn lửa như nuốt chửng tất cả. lúc Sở Vy buông lỏng ý thức, một tiếng quát trầm khàn vang lên xuyên qua tiếng nổ:

“Mọi cố gắng chịu đựng! Chúng đến !”

Cánh cửa kim loại phá tung, làn khói cuộn theo từng luồng gió. Trong khoảnh khắc , Thẩm Dật Phong lao , mặc bộ đồ bảo hộ cứu hỏa, vai còn dính bụi than. Ánh đèn từ mũ bảo hộ phản chiếu trong màn khói mịt mù, như một ngọn hải đăng giữa bóng tối.

Anh đảo mắt thật nhanh – và thấy Vy, đang gục xuống, thể mảnh mai run lên từng nhịp yếu ớt.

“Sở Vy!” – giọng khàn , gấp gáp.

Không chần chừ, Dật Phong lao thẳng đến, kéo những thương sang cho Ngô Dịch Phong và Trí Hàn đang theo sát phía , cúi xuống bế Sở Vy lên.

gần như ngất lịm, nhưng khi đầu tựa vai , mi mắt khẽ run, môi mấp máy một cách yếu ớt:

– … sẽ đến…

Tim Dật Phong thắt . Trong giây phút ngắn ngủi, giữa ngọn lửa dữ dội, tất cả âm thanh như tắt lịm. Chỉ còn tiếng thở yếu ớt của cô vang trong tai .

Anh siết chặt vòng tay, khàn giọng thì thầm:

“Yên tâm, nhất định sẽ đưa cô ngoài… bằng giá.”

Lửa rực cháy phía , trần nhà rơi xuống từng mảng, nhưng Dật Phong lùi một bước. Anh che chắn thể Sở Vy trong vòng tay , lao nhanh về phía cửa thoát hiểm, mỗi sải chân dứt khoát đến mức gần như tuyệt vọng.

Đồng đội phía hò hét, hỗ trợ mở đường. Nước từ vòi cứu hỏa xối xuống, b.ắ.n tung bọt trắng xóa, nhưng ngọn lửa vẫn bủa vây.

Trong cơn choáng, Sở Vy cảm nhận ấm từ vòng tay , một sự an kỳ lạ giữa hỗn loạn. Từ từ, cơ thể cô buông lỏng, để mặc bản ôm chặt, đưa khỏi địa ngục lửa đỏ.

Khi lao khỏi tòa nhà, gió lạnh ban đêm táp mặt, khói bụi tan dần. Cả đội cứu hỏa và cảnh sát thở phào khi thấy Dật Phong bế Vy ngoài.

Anh quỳ xuống ngay bên xe cứu thương, cởi mũ bảo hộ, gương mặt nhễ nhại mồ hôi và tro bụi. Đôi mắt sâu thẳm vẫn rời cô, giọng trầm run lên:

“Cô thấy , Sở Vy? đưa cô … mở mắt .”

Nhân viên y tế lao tới, nhưng bàn tay Dật Phong vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, chịu buông, như sợ chỉ một khắc thôi cô sẽ biến mất.

Các nhân viên y tế vội vàng đẩy băng ca tới, chuẩn tiếp nhận Sở Vy. bàn tay của Thẩm Dật Phong vẫn giữ chặt lấy tay cô, từng ngón run rẩy, lộ rõ sự hoảng loạn từng .

“Đội trưởng, mau buông để chúng cấp cứu!” – một y tá thúc giục.

Dật Phong ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu, nhưng bàn tay chịu rời. Anh khàn giọng, gần như lệnh:

“Cứu cô . tay sẽ buông.”

Cả đội cứu hỏa quanh, chứng kiến cảnh tượng đó, ai nỡ thêm gì. Ngô Dịch Phong khẽ thở dài, vỗ vai đồng đội bên cạnh, thì thầm:

– “Lần đầu tiên thấy đội trưởng như …”

Lâm Trí Hàn – vốn điềm tĩnh – cũng chỉ lắc đầu, trong mắt ẩn chứa ý khó giấu:

– “Cậu … cuối cùng cũng thoát .”

Sở Vy đặt lên băng ca. Khói bụi vẫn vương gương mặt trắng bệch của cô, đôi môi khẽ mấp máy. Khi các bác sĩ bắt đầu hô hấp nhân tạo, tim Dật Phong như nổ tung. Anh cúi thấp xuống, ghé sát tai cô, giọng nghẹn :

“Nghe , Vy Vy… nhất định tỉnh . còn kịp tin cô, từ đầu đến cuối.”

Tiếng monitor vang lên từng nhịp “tít… tít…” chậm rãi. Không ai dám thở mạnh, cả thế giới như dồn trong khoảnh khắc .

Bất chợt, ngón tay Vy khẽ động. Dật Phong lập tức cúi xuống, nắm chặt hơn:

– “ , ở đây! Mở mắt !”

Mi mắt cô run run, cuối cùng hé một khe nhỏ. Ánh mơ hồ nhưng bắt gặp ngay gương mặt nhòe nhoẹt mồ hôi, đầy khói bụi của . Một nụ yếu ớt thoáng hiện môi cô:

– “…Anh… đến thật .”

Nói xong, cô chìm hôn mê. câu đủ khiến trái tim Dật Phong như vỡ òa.

Anh sụp xuống cạnh băng ca, hít một thật sâu, mới để nhân viên y tế đưa Vy xe cứu thương. Khi cửa xe đóng , phản chiếu trong gương chiếu hậu là hình ảnh bất động, đôi mắt sâu thẳm cháy bừng lên thứ cảm xúc tên.

Ngô Dịch Phong tiến gần, trêu nhẹ:

– “Đội trưởng, chắc giải thích với cả đội thôi. Bọn đều thấy đấy…”

Dật Phong sang, liếc cảnh cáo, nhưng ánh mắt còn đủ lạnh lùng. Trong thoáng chốc, khóe môi khẽ nhếch, đầy bất lực với chính .

Ánh sáng trắng lóa của đèn bệnh viện phản chiếu trần nhà, cùng mùi t.h.u.ố.c khử trùng nồng nặc. Trong căn phòng hồi sức cấp cứu yên tĩnh đến nghẹt thở, từng tiếng máy đo nhịp tim đều đặn vang lên, hòa cùng tiếng mưa lất phất ngoài cửa sổ.

Sở Vy yên giường bệnh, khuôn mặt vẫn còn phảng phất dấu tro bụi, thở yếu nhưng đều. Ống truyền dịch lặng lẽ nhỏ từng giọt, hòa tĩnh mạch trắng muốt nơi cổ tay mảnh khảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngon-lua-va-tro-tan/chap-10.html.]

primrose

Bên cạnh giường, Thẩm Dật Phong vẫn rời từ khoảnh khắc cô đưa phòng. Bộ đồng phục cứu hỏa cháy xém vẫn còn , mái tóc lấm tấm tro bụi kịp rửa sạch. Anh đó, lưng dựa ghế, đầu cúi thấp xuống như thể chỉ cần rời mắt vài giây thôi… cô sẽ biến mất khỏi tầm với.

Trên tay , bàn tay lạnh giá của cô bao trọn lấy, siết chặt như nỗi sợ hãi còn sót cơn ác mộng.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở . Lâm Trí Hàn bước với hai cốc cà phê nóng, đặt một cốc mặt Dật Phong:

– “Tỉnh táo chút . Cậu đó gần mười tiếng đấy.”

– “ mệt.” – Dật Phong khàn giọng, mắt vẫn rời khỏi gương mặt cô gái giường bệnh.

Trí Hàn thở dài, khoanh tay dựa tường, ánh mắt pha chút bất lực lẫn thấu hiểu:

– “Lần đầu tiên thấy như . Có lẽ… là ‘lo cho đồng đội’ nữa .”

Dật Phong im lặng. Không phản bác, biện minh. Anh chỉ cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ lên mu bàn tay cô như một hành động vô thức.

Một lặng kéo dài cho đến khi hàng mi của Vy khẽ run. Ban đầu nhẹ, dần dần, cô mở mắt. Mọi thứ mắt mờ nhòe, cho đến khi ánh của cô dừng nơi đàn ông đang siết c.h.ặ.t t.a.y .

– “…Anh vẫn ở đây ?” – giọng cô yếu ớt, như gió thoảng qua.

– “Ừ.” – Anh khẽ đáp, giọng trầm thấp, dịu dàng đến lạ. – “ mà. sẽ hết.”

Khoé môi Vy khẽ cong, đôi mắt dần rõ nét hơn. Cô , ngón tay nhúc nhích trong lòng bàn tay ấm áp:

– “Lẽ cần mạo hiểm như …”

– “Không mạo hiểm.” – Anh ngắt lời, ánh mắt kiên định. – “Đó là lựa chọn duy nhất .”

Trái tim Sở Vy khẽ chấn động. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, giữa ánh sáng trắng và mùi t.h.u.ố.c sát trùng, cô nhận thứ gì đó đang đổi – một điều gì đó thể gọi tên, nhưng ấm áp và … thật.

Cánh cửa mở. Gia Nghi, Hạo Khiêm và cả Phùng Thế Hiên bước , ai nấy đều mang vẻ nhẹ nhõm.

– “Cô tỉnh ! May quá!” – Gia Nghi reo lên, chạy tới cạnh giường. – “Chị em sợ c.h.ế.t !”

Phùng Thế Hiên khoanh tay, cố giữ vẻ nghiêm túc nhưng khoé môi vẫn cong lên:

– “Pháp y trưởng mà suýt nữa thành bệnh nhân vĩnh viễn đấy.”

– “Cậu ít thôi.” – Hạo Khiêm đá nhẹ chân thế Hiên, Vy, giọng dịu . – “Nghỉ ngơi thêm . Còn nhiều việc phía lắm.”

Không ai gì về chuyện Dật Phong vẫn ở đó suốt đêm, cũng ai nhắc tới ánh mắt cô dịu dàng đến thế nào. bầu khí giữa họ khác – như thể tất cả đều nhận một điều đang dần hình thành… và chẳng ai định ngăn cản.

Khi rời , chỉ còn hai trong căn phòng nhỏ, Vy khẽ gọi tên :

– “Dật Phong…”

– “Hm?”

– “Cảm ơn .”

Anh khẽ , nụ hiếm hoi và nhẹ như gió:

– “Đừng cảm ơn vì cứu em khỏi ngọn lửa… Vì từ giờ, cho dù là trong đám cháy giữa giông bão, cũng sẽ đến thôi.”

Hạo Khiêm giữa phòng bệnh, ánh mắt lướt qua từng gương mặt vẫn còn băng bó, nhưng ít nhiều nhẹ nhõm hơn. Anh khẽ ho một tiếng, giọng đều đặn mà dứt khoát:

– “Có tin chính thức từ cấp . Vương Chấn Hạo bắt. Hắn sẽ đối mặt với pháp luật, và sẽ còn cơ hội gây thêm tổn thương nào nữa.”

Không khí trong phòng như vỡ òa, bao nhiêu áp lực dồn nén nhiều ngày qua cuối cùng cũng tháo gỡ.

Hạo Khiêm tiếp tục:

– “Ngoài , cấp quyết định cho tổ trọng án của chúng nghỉ phép ngắn hạn. Vụ án kéo dài, hao tâm tổn sức, thậm chí còn khiến em đối mặt với hiểm nguy. Đây là thời gian để dưỡng thương, lấy tinh thần khi trở nhiệm vụ mới.”

Gia Nghi ngả ghế, giả vờ than thở:

– “Cuối cùng cũng thể ngủ một giấc tiếng điện thoại tra tấn.”

Thế Hiên lập tức liếc sang, giọng châm chọc:

– “Có khi cô chỉ nhớ đến việc ngủ thôi chứ công việc thì đùn cho khác.”

Gia Nghi bật dậy, trừng mắt :

– “Anh…!”

Hai chuẩn khẩu chiến, nhưng Hạo Khiêm giơ tay ngăn, vẻ bất lực nhưng khóe môi vẫn hiện lên nụ nhạt:

– “Đủ , hai . Lúc nào cũng như trẻ con, một ngày tách hai chắc là ngày tận thế.”

Loading...