Ngày Hắn Thành Hôn Cùng Là Ngày Ta Minh Hôn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-18 05:13:52
Lượt xem: 276
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dừng lại.” Một giọng nữ vang lên, lạnh lẽo như băng đá giữa ngày đông:
“Ngươi chính là Tống Kim Hòa? Nữ tử mặt dày không biết liêm sỉ, đòi gả cho Hoài Dương? Ta là quận chúa Tô Dư, hôn sự giữa ta và Hoài Dương sắp tới, có vài điều bản quận chúa muốn nhắc nhở.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Quận chúa? Ta từng nghe hắn nhắc đến Tô Dư, kẻ được đồn đại kiêu căng ngạo mạn, không có điểm nào xứng đáng. Thì ra, hắn nóng lòng đoạn tuyệt với ta, là vì muốn làm phò mã?
Giọng nói của Tô Dư như từng nhát roi quất thẳng vào tim:
“Ta vốn định đem ngươi bán vào kỹ viện, nhưng nghĩ đến việc ngươi từng cứu chủ, nên mới để ngươi ở lại Thẩm phủ.
Nhưng ngươi nhớ kỹ, ta mới là chính thất của Hoài Dương. Ngày nào ta còn ở đây, ngươi chỉ có thể sống chui rúc trong biệt viện. Nếu còn dám mơ tưởng, ta nhất định sẽ lột da, rút gân ngươi!”
Ta bỗng bật cười, một tiếng cười không hề mang ý vui.
Từ nay về sau, Thẩm Hoài Dương, ta không cần ngươi nữa.
“Người đâu, đưa nữ nhân điên này trở về biệt viện, canh gác cẩn mật.”
Từng lời hắn nói như từng lưỡi d.a.o cứa vào tâm can ta.
Ta không phản kháng, để mặc họ lôi ta đi. Trên cửa biệt viện, một chiếc khóa lớn được gài thêm.
Thẩm Hoài Dương không chừa lại chút tình nghĩa nào, bao lời thề non hẹn biển ngày trước, nay hóa ra đều là lời gió bay.
Ta nhớ những ngày tháng tự do rong ruổi, nhớ lời sư phụ trước lúc biệt ly: “Môn phái truyền thừa, ắt phải phát dương quang đại.”
Vậy mà ta lại vì một chữ "tình", tự giam mình nơi Thẩm phủ suốt hai năm, đánh mất biết bao cơ hội đáng giá.
Hiện tại, một chiếc khóa không thể cầm chân được ta. Nếu Thẩm Hoài Dương không chịu buông, vậy thì ta sẽ tự mình tháo xiềng.
Ngày đại hôn của Thẩm Hoài Dương càng đến gần, kế hoạch đào thoát của ta cũng âm thầm tiến hành.
Hắn vẫn còn giữ chút lòng trắc ẩn, cho phép Kiều Trúc ra vào phủ chữa trị đôi mắt ta.
Hiện giờ, đôi mắt ta đã hoàn toàn hồi phục. Chỉ là... ta chưa từng hé lộ với bất kỳ ai.
“Sư tỷ, bức thư từ hôn này của tỷ viết thật khiến người ta xúc động, vừa hợp tình lại hợp lý. Suýt nữa ta đọc mà rơi nước mắt.”
Kiều Trúc nghẹn ngào, nước mắt rơi trên trang thư chưa kịp khô mực.
Ta dịu dàng lau giọt lệ cho nàng, rồi tiện tay nhét chiếc vòng tay tổ truyền Thẩm Hoài Dương từng tặng vào trong phong thư. Đoạn tuyệt, phải dứt khoát. Đó chỉ mới là bước đầu tiên.
Ta biết rõ hắn sẽ không dễ dàng để ta rời đi. Phương pháp tốt nhất là: giữa lúc hắn bận rộn vì đại hôn, ta âm thầm gả cho người khác, sau đó... giả chết. Đến lúc hắn phát giác thì mọi sự đã rồi, muốn vãn hồi cũng vô phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-han-thanh-hon-cung-la-ngay-ta-minh-hon/chuong-3.html.]
“Bát tự của ta, muội đã gửi đi chưa?”
“Đã sớm gửi. Giang gia ở kinh thành đã nhận được rồi. Nhà họ nhiều tiền, ít chuyện, đảm bảo tỷ vừa lòng.”
Giang gia — một trong tứ đại thương gia, người ta sắp thành hôn chính là nhị công tử vừa mới qua đời không lâu.
Ta âm thầm tính toán: tiền sính lễ của Giang gia, phần thưởng của Hoàng Thượng, cùng với số báu vật ta đã âm thầm bán đi từ địa khố Thẩm phủ... đủ để ta cùng Kiều Trúc vượt ải, gây dựng lại cuộc đời, tiêu d.a.o tự tại.
Nếu Thẩm Hoài Dương biết một nửa báu vật đã lặng lẽ bị chuyển đi, e rằng hắn sẽ tức đến mức nghiến răng nát lợi.
Người ta bảo, hỷ sự khiến lòng người phơi phới. Giọng ta cũng nhẹ nhàng hơn:
“Những ngày này, muội hãy tranh thủ dạo chơi, tận hưởng phồn hoa kinh thành. Một khi chúng ta rời đi, chẳng biết bao giờ mới có thể quay lại.”
Theo lệ triều, ba ngày trước đại hôn, tân lang tân nương phải vào cung bái kiến Thái hậu. Thẩm phủ rộn ràng chuẩn bị, không ai để tâm tới biệt viện. Ta dễ dàng trèo tường thoát đi.
Kiều Trúc đưa ta đến cổng Giang phủ, nhận tiền, giao người rồi rời đi trong nhẹ nhõm. Ta thì được bà mối dẫn vào một căn phòng dán đầy bùa chú, tắm gội sạch sẽ, chờ giờ lành cử hành nghi lễ.
Thật trùng hợp, ngày ta thành thân cũng là ngày hắn bái đường với quận chúa. Chỉ khác rằng, hôn lễ của ta — là một âm hôn.
Lá cờ chiêu hồn tung bay trong gió lạnh, tiếng tụng kinh trầm đục hòa cùng tiếng giấy tiền cháy rụi, vẽ nên một khung cảnh trang nghiêm đến rợn người.
Khoác bộ phượng bào xếp từ giấy, ta nâng chén rượu hợp cẩn, uống cạn, rồi ôm lấy một xấp vàng mã còn cháy dở, nằm vào trong cỗ quan tài đá. Lễ, thành.
Nắp quan tài khép lại từng tấc một. Trong bóng tối, suy nghĩ trong ta cuộn trào.
Không biết giờ này Thẩm Hoài Dương và Tô Dư đã bái đường xong chưa? Có lẽ, họ đang trong đêm động phòng hoa chúc.
Nghe nói Thái hậu rất sủng ái Tô Dư, còn ban cho nàng nghi trượng công chúa. Ngày thành thân, phò mã anh tuấn, mười dặm kiệu hoa, đỏ rực cả kinh thành. Bao thiếu nữ khuê các phải đỏ mắt ganh tỵ.
Sau này, có hậu thuẫn hoàng gia, Thẩm Hoài Dương nhất định sẽ như cá gặp nước, đạt được hết thảy những gì hắn khao khát.
Chỉ là... trong thế giới huy hoàng ấy, không còn chỗ cho ta.
Nắp quan tài khép lại, bóng tối cuộn tròn lấy ta như nước lũ tràn về, chỉ còn vài tia sáng mong manh len lỏi qua khe hở trên thành quan tài – chút ánh sáng mong manh ấy là do ta cố tình dặn người thợ để dành.
Song dù có ánh sáng, bên trong quan tài vẫn hẹp hòi, u uất. Thân thể ta khẽ cựa, đã lập tức chạm vào một thân người lạnh lẽo nằm kế bên – chính là vị "tân lang" không may c.h.ế.t yểu của ta.
“A di đà Phật, trăm điều kiêng kỵ, mong đều hóa giải.”
Nghe đồn, nhị công tử Giang gia vốn là bậc tài tử nho nhã, văn võ song toàn, chỉ tiếc mệnh yểu, vì bệnh nặng mà lìa đời. Trong suốt nghi lễ thành thân, ta chưa từng nhìn rõ dung mạo hắn.
Bởi người Giang gia lấy bao bố trùm đầu thi thể, dùng trúc cột chặt thân hình, tựa hồ lo sợ hắn sau khi c.h.ế.t hoá thành lệ quỷ, gây họa nhân gian. Ta nhìn mà động lòng, tự tay tháo bao vải ấy xuống.
Vô tình, tay ta chạm vào môi hắn – lạnh lẽo nhưng mềm mại lạ thường. Đã là phu thê danh nghĩa, ta cũng không khỏi sinh lòng tò mò, bàn tay dần dò dẫm, khám phá dung nhan chưa từng lộ.