Tôi là con của một gia đình tái hôn.
Từ Cương là cha ruột của tôi trên danh nghĩa, nhưng ông ta đã ngoại tình khi tôi chưa đầy một tuổi, ly hôn với mẹ tôi và mất tích suốt hơn 20 năm.
Chưa từng gửi lấy một xu tiền cấp dưỡng.
Lúc tôi lên bốn, mẹ tôi tái hôn với cha dượng – Lâm Văn Đào.
Cha là một người hiền lành, nhân hậu, luôn xem tôi như con gái ruột, chưa từng chê bai mẹ tôi vì sau khi sinh tôi, bà sức khỏe yếu không thể sinh thêm con.
Chúng tôi đã có hơn mười năm hạnh phúc bên nhau.
Nhưng rồi khi tôi đỗ vào một trường trung học danh tiếng, mẹ tôi lâm bệnh nặng và qua đời.
Chi phí điều trị đã vắt kiệt toàn bộ tiền bạc trong nhà, và tôi còn phải đối mặt với khoản học phí đắt đỏ trước mắt.
Tôi quỳ trước mộ mẹ rất lâu, vừa đau buồn vừa hoảng loạn.
Tôi lo rằng, với cha, tôi chỉ là con riêng của vợ cũ.
Giờ mẹ không còn nữa, liệu cha có bỏ rơi tôi không?
Nhưng khi lễ tang kết thúc, cha vuốt nước mắt, vỗ vai tôi cười hiền hậu:
“Đừng lo con gái, cha đã nghĩ kỹ rồi. Ở công trình phía Nam đang tuyển thêm người, cha sẽ làm thêm hai tháng hè, chắc chắn đủ tiền học cho con!”
Và ông đã giữ lời hứa.
Hai tháng hè nóng nực, tôi làm thêm trong tiệm trà sữa có điều hòa mát lạnh.
Còn cha, ngày nào cũng ra khỏi nhà từ sáng sớm, mang theo một bình nước lọc lớn, sáu cái bánh bao và một gói dưa muối, đến tối mịt mới đầm đìa mồ hôi trở về…
Áo của bố tôi, cả trước n.g.ự.c lẫn sau lưng, đều ướt đẫm dưới cái nắng gay gắt, rồi khô đi, rồi lại ướt, để lại những vệt muối trắng loang lổ.
Thế nhưng, ông chưa bao giờ than mệt hay kêu ca một lời nào.
Mặc kệ những người họ hàng đến nhà khuyên nhủ, ám chỉ rằng nếu bỏ rơi "đứa con ghẻ" như tôi, ông sẽ có một cuộc sống dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng ông chỉ cười nhẹ, lắc đầu đầy kiên định:
"Nó gọi tôi là bố bao nhiêu năm rồi, nó chính là con gái tôi."
Trong vòng hai tháng, ông đã nhịn ăn nhịn mặc, vất vả kiếm đủ hơn mười nghìn tệ để lo tiền học phí và sinh hoạt phí cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-cuoi-me-chong-muon-toi-nhan-lai-nguoi-cha-rac-ruoi/2.html.]
Vì tính cách hiền lành và trách nhiệm với vợ con, không phải là không có người mai mối cho ông, thậm chí có cả phụ nữ góa chồng tìm đến, hứa hẹn sinh cho ông một cậu con trai.
Nhưng ông chỉ lắc đầu:
"Tôi mà cưới vợ nữa, con gái tôi thì sao? Với lại, bây giờ không còn chuyện trọng nam khinh nữ nữa. Sau này, con gái tôi sẽ nuôi tôi già, cần gì con trai?"
Ông dùng đôi vai vững chãi của mình, suốt mười năm ròng, một mình nuôi tôi ăn học, mua cho tôi một căn hộ nhỏ trong thành phố, một chiếc xe để đi lại, thậm chí còn để dành cả tiền làm của hồi môn cho tôi.
Ông luôn nói với tôi:
"Người ta có gì, con gái bố cũng không thể thiếu cái đó."
—-
Tôi và Trác Chinh quen nhau qua mai mối.
Anh ta biết hoàn cảnh gia đình tôi, bố mẹ chồng tương lai cũng tỏ ra cởi mở:
"Cha ruột hay cha dượng đều là chuyện của thế hệ trước, chỉ cần hai đứa sống tốt là được, không cần bận tâm."
Chính vì tin vào điều đó, tôi mới yên tâm tiến đến hôn nhân với anh ta.
Khi lên kế hoạch đám cưới, họ cũng đồng ý để bố tôi dắt tôi vào lễ đường, đọc bài phát biểu trong hôn lễ.
Bố tôi không giỏi ăn nói, nhưng ông đã chuẩn bị rất kỹ.
Tôi đã không ít lần thấy ông đeo kính lão, ngồi dưới ánh đèn bàn, cặm cụi viết từng chữ, không hài lòng lại gạch bỏ, rồi cẩn thận tra từ điển.
Thế rồi, đúng lúc này, Từ Cương – người cha ruột đã bỏ rơi tôi hai mươi mấy năm trời – lại bất ngờ tìm đến, muốn nhận lại con.
Bố tôi chỉ lặng lẽ rít một điếu thuốc mà không nói gì.
Còn tôi, không chút do dự, cầm ngay cái chổi đuổi ông ta ra khỏi nhà:
"Tôi chỉ có một người bố! Một thằng đàn ông vứt bỏ vợ con như ông thì có tư cách gì xuất hiện trước mặt tôi?"
Nhưng không hiểu sao, bố mẹ chồng tương lai của tôi cũng biết chuyện này.
Họ cố gắng thuyết phục tôi để cả hai người cha cùng tham gia hôn lễ, nhưng tôi kiên quyết từ chối.
Vậy mà đến hôm nay, họ lại bày ra cái trò đã rồi, ép tôi phải chấp nhận bằng cách dùng đạo đức để ràng buộc tôi?
Bọn họ tính sai rồi.
Nếu hôm nay Lâm Uyển tôi nhượng bộ, thì tôi không xứng với cái họ Lâm này!