Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn - 25

Cập nhật lúc: 2025-04-07 05:30:53
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy tiếng mở khóa cửa, cô bật dậy khỏi bàn ăn, mặc váy ngủ mỏng tang, vừa nhảy vừa chạy ra đón anh.

 

Anh như thường lệ, tay trái cầm túi laptop, đưa tay phải xoa đầu cô một cái, chẳng buồn nhìn bàn ăn đầy ắp đồ ăn, khuôn mặt mệt mỏi bước thẳng vào phòng.

 

Thời Ly nhìn quanh một lượt, anh không cầm theo gì khác.

 

Cô tưởng anh để hoa trong túi xách.

 

Nhưng Trần Độ ngồi xuống trước bàn làm việc, mở túi ra lấy chuột và máy tính, khởi động, bàn tay thon dài đặt lên bàn phím, tiếp tục sửa từng dòng code lạnh ngắt.

 

Thời Ly vẫn chưa hết hy vọng, đi đến kéo khóa túi laptop ra xem thử.

 

Bên trong trống không, tối đen như hố sâu, chẳng có lấy một điểm màu.

 

Anh quên rồi.

 

 

Cô không nhớ họ đã cãi nhau vì chuyện gì.

 

Chỉ nhớ rằng lúc đó cô vì sĩ diện nên không khóc, cũng không nhắc đến chuyện hoa, chỉ trút hết mọi bực dọc lên đầu anh, còn Trần Độ thì mặt lạnh như tiền, đóng sập máy tính lại để mặc cô mắng chửi, một lời cũng không nói, ánh mắt thì cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ.

 

Đêm hè nóng hầm hập năm đó lại trở thành lần cuối cùng hai người gặp nhau.

 

Cô lạnh lùng buông lời, nói những người như bọn họ ngay từ đầu vốn không nên đến với nhau.

 

Cô còn nói mấy câu khó nghe nữa, kiểu như hồi đại học cũng có không ít người theo đuổi cô, chỉ là cô nhìn nhầm người, chọn nhầm người mà thôi.

 

Trần Độ đột nhiên quay lại, ánh mắt khóa chặt gương mặt cô, cơ hàm siết lại từng đợt, rồi nghiến răng bảo cô có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa xem.

 

“Dù có nói thêm bao nhiêu lần cũng vậy thôi.”

 

Thời Ly cười nhạt, chỉ tay ra cửa bảo anh cút đi.

 

“Thời Ly!”

 

Đó là lần đầu tiên anh quát cô.

 

Ký ức chỉ dừng lại ở đó, những chuyện sau đó cô thật sự không nhớ rõ nữa.

 

Hình ảnh cuối cùng cô có trong đầu là dáng lưng Trần Độ lúc anh sập cửa bỏ đi.

 

Và thế là, chuyện tình cảm giữa họ khép lại như vậy đấy.

 

Trong suốt năm năm ở âm phủ, mỗi lần nhớ lại Thời Ly đều thấy bản thân khi đó quá đáng thật sự, quá tổn thương người khác.

 

Cô đã nói nhiều lời cay nghiệt đến thế.

 

Rõ ràng Trần Độ từng đối xử với cô rất tốt.

 

Chỉ là một bông hoa thôi mà, đáng để giận dữ đến thế sao?

 

Anh mỗi ngày đều vắt kiệt sức vì những lời hứa hão của sếp, có khi nào còn nhớ nổi ngày tháng gì đâu.

 

Anh không đáng phải gánh những cảm xúc tiêu cực từ cô. Những tổn thương ấy vốn chẳng phải do anh mang tới, cớ gì cô lại đổ hết lên người anh?

 

Dù nghĩ vậy… cô vẫn hiểu, tình cảm giữa họ cũng chỉ ở mức bình thường.

 

Chỉ một lần cãi nhau là chia tay, chẳng ai cố giữ ai.

 

Rồi thì…

 

Chưa đầy hai tháng sau, cô chết.

 

Một mình.

 

Lặng lẽ.

 

Chết trong căn phòng trọ, chẳng ai hay biết.

 

Thời Ly hoàn hồn trở lại, không nhìn bó hoa hồng kia nữa, lặng lẽ trôi về phía ghế sofa, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng Trần Độ đang rửa mặt, tắm rửa rồi thay đồ.

 

Mấy ngày nay anh chắc cũng mệt lắm rồi.

 

Quả nhiên, anh kéo rèm cửa, chặn ánh nắng gắt gỏng ngoài kia rồi đổ người xuống giường, ngủ một mạch.

 

Thời Ly nhẹ nhàng trôi vào phòng ngủ, ngồi xổm bên giường nhìn anh.

 

Anh hình như không ngủ ngon lắm, thi thoảng lại cau mày, lật người, có lúc còn co người lại như bị ai đ.ấ.m một cú trong mơ, hai tay ôm bụng, trán rịn mồ hôi lạnh.

 

Cái tên này, ngủ mà cũng không yên được một phút nào à.

 

Cô bĩu môi, nằm xoài xuống đất, chống cằm nhìn trần nhà, chán nản.

 

Thôi thì cứ để anh ngủ thêm chút nữa.

 

Trông cũng tội.

 

Cô cứ đợi mãi đến tối, đợi đến khi chắc chắn anh đã ngủ đủ giấc mới khẽ ghé lại gần tai anh, hắng giọng, rồi nhẹ nhàng lên tiếng gọi:

 

“Trần Độ.”

 

Không có phản ứng gì.

 

Thời Ly nâng giọng một chút, lại ghé sát tai anh hơn nữa.

 

“Này, Trần Độ, anh nghe thấy em không?”

 

Còn cẩn thận thêm một câu giới thiệu.

 

“Em là Thời Ly, bạn gái cũ của anh đấy, còn nhớ không?”

 

Trên chiếc giường công chúa trắng muốt, mí mắt của Trần Độ khẽ động đậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/neu-giac-mo-co-thoi-han/25.html.]

Mắt Thời Ly sáng lên - nghe thấy rồi!

 

Cô đoán không sai, trong lúc anh ngủ biết đâu thật sự có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.

 

Cô cố nén sự phấn khích đang trào lên, nhỏ nhẹ, lịch sự nói tiếp.

 

“Xin lỗi vì đã phá giấc ngủ của anh nha Trần Độ, nhưng em tới báo mộng là vì… em sống ở âm phủ khổ cực lắm rồi, nghèo tới mức không có tiền đầu thai nữa, cứ tiếp tục như vậy em sẽ thành cô hồn dã quỷ, tiêu tán thành tro bụi mất.”

 

“Anh không biết đâu, thật ra ma cũng có thể c.h.ế.t lần nữa. Nếu em bị tan biến hoàn toàn thì ngay cả cơ hội đầu thai em cũng không có, em sẽ biến mất hoàn toàn luôn.”

 

Cô giả bộ đáng thương để lát nữa dễ xin giúp đỡ hơn.

 

Quả nhiên, Trần Độ hình như nghe được thật. Mí mắt anh lại run nhẹ, giữa chân mày khẽ nhíu lại như đang cố gắng phản hồi điều gì đó.

 

Nhưng rõ ràng ý thức anh vẫn còn say ngủ, không thể thốt ra được một lời nào.

 

Thời Ly cũng không quá bận tâm, lại ghé sát tai anh thì thầm.

 

“Thế nên em muốn nhờ anh một chuyện, có thể đốt cho em ít tiền được không?”

 

“Không cần dùng tiền của anh đâu, trước khi c.h.ế.t em đã để dành rồi, để trong ngăn kéo dưới bồn rửa tay, có một phong bì, trong đó là thẻ ngân hàng, mật khẩu là ngày sinh của em, 1220. Nếu em nhớ không nhầm thì trong đó vẫn còn hơn một trăm hai mươi tám ngàn.”

 

“Anh đổi sang tiền âm phủ rồi đốt cho em nhé, được không?”

 

Giữa hai hàng lông mày của Trần Độ lại giật nhẹ, môi cũng run rẩy như thể bị con số kia dọa sợ.

 

Thời Ly biết khoản tiền đó không nhỏ, nếu gặp phải người có lòng tham, có lẽ đã giấu đi rồi.

 

Nhưng cô tin Trần Độ không phải loại người như thế.

 

Dù vậy, đã năm năm trôi qua, mọi thứ đều đổi thay rồi, ai biết trước được điều gì?

 

Thời Ly phồng má, xông tới làm mặt quỷ, rồi áp sát mặt anh giở giọng đe dọa.

 

“Trần Độ, nếu anh không làm theo, coi chừng em nguyền rủa anh đó. Bị ma nguyền thì xui xẻo lắm đấy!”

 

“Anh mà dám ăn chặn…” Cô gằn giọng "cắn" vào tai anh, “Em làm ma cũng không tha cho anh đâu!”

 

“Tất nhiên là...” Uy h.i.ế.p xong phải có dụ dỗ, “Nếu anh ngoan ngoãn đốt tiền cho em, em thề sẽ ngày nào cũng cầu nguyện cho anh sống lâu trăm tuổi, sự nghiệp thăng tiến, yêu đương viên mãn với bạn gái mới, con cháu đầy đàn, chịu không?”

 

Vừa dứt lời, khuôn mặt điển trai đang nằm trên giường bỗng khẽ run lên.

 

Ngay sau đó, Trần Độ co người lại như bị giật mình, hàng mi dài run rẩy kịch liệt, rồi bất ngờ mở mắt, ánh nhìn còn mơ hồ chưa tan hết.

 

Anh tỉnh rồi.

 

Giấc mộng - hay đúng hơn là cuộc gặp - đã kết thúc.

 

Dường như anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nằm ngây ra trên giường thêm nửa phút. Sau đó ánh mắt lóe sáng, như nhớ ra gì đó, anh bật dậy, lảo đảo rời khỏi giường, chân trần, không bật đèn, lao thẳng vào nhà vệ sinh.

 

Anh kéo ngăn kéo ra, tay run rẩy mở lớp lót, ngón tay mò mẫm trong đó một lúc rồi rút ra phong bì đã ngả vàng.

 

Gương mặt đẹp nhưng tái nhợt trong gương khựng lại trong giây lát.

 

Trần Độ nhìn chằm chằm vào phong bì, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

 

Ngay sau đó anh bắt đầu đảo mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm, ánh mắt sốt ruột và hoảng loạn, bước chân rối loạn như người mộng du giữa cơn ác mộng, chạy khắp mọi ngóc ngách trong căn hộ như con ruồi không đầu.

 

Thời Ly lơ lửng trên không, nhìn anh mà chẳng hiểu anh đang tìm gì.

 

Cô vừa mới nói xong mà, anh cũng nghe thấy rồi, tìm thấy tiền rồi thì đi đốt cho cô đi chứ.

 

Chỉ có vậy thì cô mới có thể quay lại âm phủ được.

 

Thời Ly nhìn Trần Độ với ánh mắt khó hiểu, thấy anh chẳng tìm được gì lại quay về giường.

 

Hai tay anh run rẩy kéo chăn trùm kín người, nhắm chặt mắt như thể đang cố quay lại giấc mơ vừa rồi.

 

“…”

 

Cái gì vậy?

 

Định không đốt tiền cho cô thật sao?

 

Bực vì cô phá giấc ngủ của anh à?

 

“Này, Trần Độ, anh làm cái gì vậy? Đây là thời khắc sống còn của em đấy, ngủ cái gì mà ngủ hả?”

 

Nhưng Trần Độ bây giờ không còn nghe thấy cô nói gì nữa.

 

Anh có vẻ muốn quay lại giấc mơ, muốn gặp lại cô, nhưng lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, hơi thở rối loạn, mọi cảm xúc đều bị đẩy lên đến cực hạn, không thể kìm nén.

 

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

 

Tiếng tim đập mạnh vang lên rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng.

 

Vài phút sau, Trần Độ bất ngờ bật dậy, với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường đổ mấy viên melatonin ra, nhét vội vào miệng, ngửa đầu, nuốt khan trong tiếng lăn của cổ họng.

 

Thời Ly chống cằm, ngơ ngác nhìn anh, lẩm bẩm:

 

“Anh thiếu ngủ tới mức đó à? Uống nhiều thế có tốt không?”

 

Nửa tiếng… một tiếng… rồi hai tiếng trôi qua.

 

Trong bóng tối đặc quánh của Bắc Lâm, Trần Độ nằm yên không động đậy.

 

Chỉ tiếc là dù nằm lâu đến vậy, uống từng ấy thuốc, anh vẫn không thể ngủ nổi.

 

Không biết qua bao lâu, anh khẽ mở mắt, trừng trừng nhìn lên trần nhà, trong đôi mắt đỏ rực toàn là tia máu.

 

Khoảnh khắc ấy, Thời Ly bỗng cảm thấy Trần Độ đang tỉnh táo mà tuyệt vọng.

 

Loading...