Mưa lớn cuồng phong kéo dài suốt một ngày một đêm, thẳng cho đến sáng hôm sau mọi thứ mới trở lại yên tĩnh.
Thảm họa lớn này khiến dân số của quốc gia H giảm xuống chỉ còn một phần mười, nhưng tình hình của quốc gia H vẫn còn tốt, các quốc gia khác đều chịu tổn thất nặng nề, một số quốc gia ven biển thậm chí hoàn toàn bị nuốt chửng.
Dù là chính khách hay là binh lính trước thiên tai đều bình đẳng. Mọi người đều chịu đựng cú sốc lớn, đất nước cũng vì vậy mà rơi vào tình trạng tê liệt.
Mọi người chỉ có thể cố gắng tự cứu mình. Chỉ trong hai ngày, cuộc sống của mọi người đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Khi mọi người từ đống đất gian nan ló đầu ra, còn chưa kịp mừng vì sống sót, thì phải đối mặt với sự truy đuổi của xác sống, đến lúc này mọi người mới thực sự tin rằng tận thế đã đến.
Mọi người đều mệt mỏi làm sao còn sức lực mà tìm kiếm những người sống sót bị động đất chôn vùi dưới đất, nên An Hiểu và Cố Chuẩn đã lặng lẽ ngất đi suốt hai ngày.
Đến sáng ngày thứ ba, An Hiểu mới tỉnh dậy.
An Hiểu nhìn đống đổ nát thê lương bốn phía, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, khi sốt mê man, cô hoàn toàn không có ý thức, dĩ nhiên cũng không biết sau đó đã xảy ra động đất, nhưng những hỗn loạn trước khi ngất cô lại nhớ rất rõ.
Cô có chút kinh hoàng, nhưng ánh sáng từ cửa sổ vỡ chiếu vào, An Hiểu mơ hồ nhìn rõ mặt Cố Chuẩn, mặc dù có chút thảm hại, nhưng vẫn có hơi thở, chắc chỉ là ngất đi.
Thấy Cố Chuẩn nằm bên cạnh, lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đối với An Hiểu mà nói, bất kể chuyện gì xảy ra, chỉ cần Cố Chuẩn còn bên cạnh là tốt rồi.
Thấy anh có vẻ rất khó chịu, An Hiểu muốn lại gần xem, nhưng lúc này cô mới cảm thấy cơ thể không ổn, toàn thân như đã làm việc liên tục nhiều ngày, đau nhức khắp người.
Cô muốn ngồi dậy nhưng không có sức lực. Hơn nữa, không gian bên cạnh rất nhỏ, dường như chỉ cần cử động mạnh một chút là có thể làm đổ cái xà ngang đang chống đỡ không gian nhỏ hẹp này.
Dù chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, An Hiểu đoán bọn họ đã gặp động đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nam-tay-nhau-trong-khong-gian-tan-the/chuong-4-neu-nhu-tieu-tieu-co-the-song-sot-anh-se-cuoi-em-2.html.]
Mặc dù đã quên hết những kiến thức cứu viện động đất học được ở trường, nhưng An Hiểu vẫn biết trong tình huống này tốt nhất là bình tĩnh chờ cứu viện.
Quan sát xung quanh, đây có vẻ là góc tường trong phòng ngủ của Cố Chuẩn, bên cạnh còn có một cái ba lô lớn.
Tuy nhiên, An Hiểu không để tâm đến những thứ đó, điều quan trọng nhất là xem Cố Chuẩn như thế nào.
Mỗi bước mỗi xa
An Hiểu bò đến bên Cố Chuẩn. Một tay nhẹ nhàng vỗ anh, một tay gọi: “Cố Chuẩn, Cố Chuẩn?”
Nhưng dù An Hiểu có vỗ thế nào, Cố Chuẩn vẫn không tỉnh, nếu không phải nhịp thở của anh rất bình thường, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, An Hiểu đã lo lắng c.h.ế.t đi được.
An Hiểu biết bây giờ không thể để mình rảnh rỗi, trong không gian chật chội này chỉ có một mình, nếu Cố Chuẩn mãi không tỉnh, có lẽ cô sẽ sụp đổ.
Vì vậy, cô để đầu Cố Chuẩn lên đùi mình, để anh cảm thấy thoải mái hơn. Sau đó, cô kéo cái ba lô bên cạnh tới.
Mở ra xem, ngoài hai bộ quần áo dày, tất cả đều là đồ ăn. Có mì ăn liền, bánh bao và cả cá hộp giảm giá mà An Hiểu đã mua từ siêu thị hôm đó cùng với giăm bông xúc xích. Thậm chí còn có hai chai nước.
Thấy những thứ này, An Hiểu cảm thấy trong lòng an tâm hơn một chút. Có những thứ này, cô và Cố Chuẩn có thể kiên trì đến khi được cứu.
An Hiểu cẩn thận lấy nước thấm vào môi Cố Chuẩn. Dù bản thân cũng rất khát nhưng cô không nỡ uống. Không biết phải đợi đến khi nào mới có người đến cứu viện, hôm đó mưa lớn như vậy, chắc chắn có nhiều nơi bị tai họa.
Cẩn thận hôn nhẹ lên trán Cố Chuẩn một cái, nhịp tim An Hiểu đập nhanh hơn.
Đây là lần thứ hai cô hôn lén Cố Chuẩn, lần đầu tiên đã cách đây bốn năm.
“Nhất định sẽ khiến anh sống sót.” An Hiểu thì thào nói.
Câu nói sau đó cô không nói ra, cho dù phải đánh đổi bằng mạng sống của em.