NĂM ẤY CUNG KHUYẾT KHOÁ CHẶT THANH HOAN - 4
Cập nhật lúc: 2025-04-14 11:13:01
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, ta vẫn tỏ ra như không hề hay biết nhưng trong lòng đã có tính toán rõ ràng cho bước đi tiếp theo. Ta nhìn sang nhóm tú nữ trước mặt, cố ý chọn vài vị tiểu thư xuất thân danh môn, dung mạo xuất sắc lại không dễ chèn ép. Hoàng Đế không hề liếc nhìn bọn họ lấy một cái, chỉ dùng một tay day trán, tay kia nắm lấy tay ta, khẽ thở dài:
“Hoàng Hậu, chuyện hậu cung giao cho nàng, trẫm hơi mệt mỏi, hôm nay đến đây thôi.”
Vẻ ngoài lãnh đạm như sương của hắn có thể lừa được người khác, nhưng lại chẳng qua nổi một kẻ có thể cảm nhận được lòng người như ta. Làn sương mù bao phủ bấy lâu nay như đang dần tan biến, rốt cuộc ta đã nhìn thấy sự thật tàn nhẫn và xấu xí.
Đích tỷ căn bản không phải bạch nguyệt quang trong lòng hoàng đế! Tất cả sự dịu dàng si mê mà hắn dành cho đích tỷ đều chỉ là giả dối. Đích tỷ nhất định đã biết rõ chân tướng nên trước khi c.h.ế.t mới tuyệt vọng đến mức không thèm liếc nhìn đứa con mình sinh ra lấy một lần.
Một nữ tử kiêu ngạo như đích tỷ, khi phát hiện mình bị Thái tử lừa dối, bị lợi dụng, tất cả chân tình đều bị giẫm đạp dưới lòng bàn chân... Cái gọi là mối nhân duyên trời định, hóa ra chỉ là một màn kịch. Lúc ấy, hẳn là đích tỷ của ta đã đau lòng và tuyệt vọng đến nhường nào...
Đích tỷ bảo ta chạy, chẳng phải là sợ ta cũng rơi vào kết cục như nàng sao?
Thậm chí, rốt cuộc đích tỷ c.h.ế.t dưới tay ai... vẫn chưa thể xác định!
Đêm ấy, Hoàng đế không sủng hạnh bất kỳ phi tần nào mới nhập cung, mà lại đến cung Vị Ương. Ta và hắn không hề có quan hệ phu thê, đêm đó cũng chỉ mỗi người một bên giường, tiểu Hoàng tử nằm giữa ta và hắn
Về phần Sở Thuần nay đã xoay mình trở thành Ôn thị, được sắc phong làm Ôn tiệp dư.
Ai ai cũng nghĩ phu thê Nhị hoàng tử đã bị đày đến nơi gió cát khắc nghiệt, dù có người nhận ra Ôn tiệp dư cũng sẽ chẳng ngu dại mà vạch trần nên cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
6.
Hoàng đế đều ở lại ở điện Vị Ương liên tiếp ba ngày. Thế nhưng ta không cảm nhận được chút cảm xúc gì gọi là vui mừng từ nơi hắn. Ta hiểu rõ, hắn cố ý không sủng hạnh Ôn Tiệp dư, chẳng qua là để bảo vệ nàng ta, không muốn nàng trở thành mục tiêu công kích của hậu cung.
Khi một nam nhân thực lòng yêu một nữ tử, quả thật có thể trở thành anh hùng cái thế của nàng. Hoàng đế chính là anh hùng của Ôn Tiệp dư.
Vậy thì đích tỷ của ta tính là gì đây?
Sáng sớm hôm ấy, ta tự tay hầu hạ Hoàng đế thay y phục. Ta đứng trước mặt hắn, dịu dàng như chim nhỏ nép bên người, khẽ khàng thỏ thẻ như một muội muội nhà bên:
“Hoàng thượng, thần thiếp nay mới mười lăm, e là tạm thời chưa thể hầu hạ Hoàng thượng chu đáo. May thay, trong cung đã có thêm vài vị tỷ muội, có họ chăm sóc Hoàng thượng, thần thiếp làm Hoàng hậu cũng thấy yên lòng phần nào.”
Hoàng đế nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta như đang dò xét điều gì, sau đó hỏi:
“Hoàng hậu... cảm thấy trẫm bạc tình sao? Nàng phải tin trẫm, trẫm chưa từng quên a tỷ của nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Nhưng trẫm là Hoàng đế, tam cung lục viện vốn chẳng thể tự quyết được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nam-ay-cung-khuyet-khoa-chat-thanh-hoan/4.html.]
Ta ngoan ngoãn mỉm cười. Trong lòng lại âm thầm trợn trắng mắt. Hay cho một câu “chẳng thể tự quyết”! Hắn đâu phải kỹ nam ở Nam Phong Quán, sao lại làm ra vẻ như bị ép buộc vậy?
Trước đây, trước mặt a tỷ ta luôn là dáng vẻ ngoan ngoãn như thế, Hoàng đế cũng vì vậy mà cho rằng bản tính ta thuần khiết, không có tâm cơ. Nhưng từ nhỏ ta đã thích đọc thoại bản, những chuyện đời trên thế gian đã xem qua không ít.
Ta hiểu rõ nhất, những thợ săn giỏi nhất đều sẽ xuất hiện dưới dáng vẻ của con mồi. Có như vậy, kẻ địch mới buông lỏng cảnh giác.
Ta dịu dàng đáp:
“Vâng, đương nhiên là thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng. A tỷ mới là người Hoàng thượng dành cả tấm chân tình mà đối đãi trong cuộc đời này. Thần thiếp có được ân sủng hôm nay cũng đều nhờ tình cảm của Hoàng thượng dành cho a tỷ.”
Hoàng đế rất hài lòng, hiền hậu xoa đầu ta như thể đang dỗ dành một đứa trẻ:
“Trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng bình an suốt đời.”
Ta có thể cảm nhận được sự chán ghét thoáng qua trong mắt hắn lúc trước giờ đã tan biến, thay vào đó là sự hài lòng. Hắn đã thích người khác ngoan ngoãn nghe lời như con rối, vậy thì ta sẽ càng tỏ ra thuận theo mọi điều hắn muốn.
Ngay sau khi Hoàng đế rời đi, các phi tần trong hậu cung liền tới vấn an ta. Ngoài Chu tần, Vương tiệp dư, Lục mỹ nhân trước đó, còn có ba người khác là Nguỵ Quý tần, Diêu Mỹ nhân, cùng Tư Mã Yến Tu Nghi đều là do ta cố ý chọn lựa.
Nguỵ Quý tần từng suýt chút nữa gả cho Nhị hoàng tử, nàng đương nhiên nhận ra Ôn Tiệp dư, cũng biết thân phận của nàng ta là giả. Ta lựa chọn nàng chính là để tương lai có thể dùng nàng kiềm chế Ôn Tiệp dư.
Diêu Mỹ nhân tuy gia thế không cao nhưng sắc đẹp như hoa, eo nhỏ mềm mại như rắn, nghe nói nhà mẹ đẻ nàng là chủ nhân một kỹ viện, do trong nhà không có nữ nhi nên mới gửi nàng nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của chủ mẫu. Có một mỹ nhân như nàng bên cạnh, Hoàng đế liệu còn có thể nhất mực chung tình với “bạch nguyệt quang” của hắn nữa không?
Tư Mã Yến Tu Nghi là cháu gái của trọng thần ba triều, thế lực gia tộc đan xen phức tạp lại có tính khí mạnh mẽ. Nàng vào cung, hậu cung này tất nhiên sẽ chẳng thể yên ổn. Ta vô cùng hài lòng với cục diện hiện tại. Rất nhanh thôi, nơi này sẽ trở nên náo nhiệt.
“Các vị tỷ muội đều là nữ nhân của Hoàng thượng, sau này cần hết lòng hết dạ vì Hoàng thượng, vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp.”
Giọng ta mềm mại rụt rè, không có chút uy nghi nào. Đó là ta đang cố ý. Ta càng yếu đuối, kẻ địch càng thêm kiêu ngạo, như vậy sẽ càng dễ đối phó.
Các phi tần nhìn nhau, quả nhiên Tư Mã Yến chỉ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không hề để vị Hoàng hậu này vào mắt. Ôn Tiệp dư từ đầu đến giờ im lặng, mấy lần lặng lẽ nhìn về phía ta, ta giả vờ ngây thơ nói:
“Nghe nói Ôn Tiệp dư năm nay mười bảy? Bản cung trông ngươi giống như mười tám mười chín vậy.”
Ôn Tiệp dư tuy xinh đẹp nhưng quả thật lớn hơn ta vài tuổi. Năm đó vốn là tẩu tẩu của Hoàng đế. Mà khi Hoàng đế còn là Thái tử, đứng thứ tư trong số các Hoàng tử.
Hồng nhan chóng tàn, nàng ta đừng nghĩ rằng chỉ dựa vào cảm tình thuở thiếu niên của Hoàng đế là có thể thắng lợi đến cùng.
Sắc mặt Ôn Tiệp dư lập tức thay đổi. Nguỵ Quý tần biết rõ chuyện chỉ cười nhạt một tiếng. Ôn Tiệp dư siết chặt khăn tay, ngoài mặt thì vẫn từ tốn khiêm nhường:
“Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, thiếp thân mới cập kê năm kia, năm nay đúng là mười bảy tuổi.”