NĂM ẤY CUNG KHUYẾT KHOÁ CHẶT THANH HOAN - 1

Cập nhật lúc: 2025-04-14 11:12:21
Lượt xem: 57

Năm đích tỷ gả vào Đông Cung, ta mới mười bốn tuổi.

Tuy là con vợ lẽ nhưng chủ mẫu và đích tỷ chưa từng khắt khe đối với ta, ngược lại còn có thừa sự che chở.

Ngay cả tỷ phu khi ấy còn là Thái tử cũng từng đùa rằng: “Sau này phải tìm cho Tiểu Kiều một lang quân thật tốt.”

Nhà họ Kiều có hai vị tiểu thư, đích tỷ là Đại Kiều, ta là Tiểu Kiều. Dung mạo của hai tỷ muội giống nhau đến sáu phần.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đích tỷ bị hại, khó sinh mà mất, chỉ để lại một đứa bé còn thơ dại.

Chẳng bao lâu sau, Thái tử lên ngôi Hoàng đế. Vì muốn có người chăm sóc tiểu Hoàng tử, Tân Đế để ta vào cung ngồi lên vị trí Hoàng hậu.

Người người đều nói, ta là thế thân của đích tỷ nên mới nhận được ân sủng của Đế vương.

Nhưng lúc đích tỷ hấp hối, rõ ràng đã dùng khẩu hình để nói với ta một chữ: “...Chạy.”

1.

“...Chạy.”

Lại một đêm bừng tỉnh trong cơn mộng mị. Đích tỷ đã rời đi nửa năm, nhưng hình ảnh trước lúc nàng lâm chung vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của ta.

Khuôn mặt đích tỷ trắng bệch, đáy mắt dâng đầy nỗi u sầu, thậm chí còn chưa kịp nhìn mặt đứa con vừa chào đời, chỉ gắng gượng níu lấy ngón tay ta một cách yếu ớt. Dường như nàng rất muốn dặn dò điều gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

Cuối cùng chỉ có thể dùng khẩu hình miệng nói ra một chữ: “Chạy.”

Nàng muốn ta chạy khỏi điều gì? Chạy đi đâu?

Ta là do đích thân đích tỷ nuôi dạy từ nhỏ, luôn lấy nàng làm gương, tỷ muội thân thiết như hình với bóng. Chủ mẫu cũng thường cười nói: 

“Hai nha đầu này không hổ là tỷ muội ruột, ngay cả tướng mạo cũng giống nhau vài phần.”

Mẫu thân ta vốn là nha hoàn hồi môn theo hầu chủ mẫu, sinh ra ta không lâu liền buông tay thế gian. Chủ mẫu đối xử với ta ực kỳ nhân hậu, mọi chi phí ăn mặc đều theo tiêu chuẩn con của chính thất.

Sau khi đích tỷ qua đời, ta bệnh suốt nửa năm. Người trong phủ đều khuyên ta nghĩ thoáng ra một chút nhưng ta không làm được. Trước mắt như có màn sương mù giăng kín lối khiến ta không thể nhìn rõ những thứ ẩn sau làn sương ấy.

Chủ mẫu lại đến thăm ta. Từ sau khi đích tỷ qua đời, ta trở thành điểm tựa duy nhất của bà. Ngày hôm đó trông vẻ mặt bà tiều tụy, hốc mắt đỏ hoe dường như đã khóc, trầm mặc một lúc rồi mới nói rõ ý định:

“Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, việc triều chính bận rộn, không rảnh chăm lo cho tiểu Hoàng tử. Hoàng thượng đã bàn bạc với phụ thân con, muốn con vào cung chăm sóc tiểu Hoàng tử. Con có đồng ý không?”

Chủ mẫu hỏi ý ta nhưng trong lòng ta đã ngầm hiểu.

Một khi Tân Đế đã mở lời, Tướng phủ chỉ còn cách đưa ta vào cung. Tiểu hoàng tử là cốt nhục duy nhất đích tỷ để lại, mà thâm cung lại là nơi ăn thịt người không nhả xương, ta vẫn nên vào đó tự tay chăm sóc đứa bé kia mới được.

Ta gật đầu. Nhưng lại chẳng thể nhìn ra ít nhiều vui mừng trên gương mặt của chủ mẫu

“Bước chân vào cửa cung sâu tựa biển. Con tuyệt đối không được... giống như a tỷ con... Phải sống thật tốt. Năm nay con cũng chỉ mới mười lăm tuổi.”

Ta ôm chầm lấy chủ mẫu, vùi mặt vào cổ bà. Bà đã gầy đi rồi, người cũng trở nên xanh xao tiều tụy.

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ không để người mất thêm một nữ nhi nào nữa.”

Trong lòng ta có quá nhiều nghi vấn buộc phải tự mình điều tra rõ. Nếu không, suốt đời này ta cũng chẳng thể yên lòng.

Vài ngày sau, việc vào cung đã được chuẩn bị thỏa đáng. Khi bước lên kiệu hoa tiến cung, ta cất kỹ miếng ngọc bội đích tỷ để lại vào trong lòng ngực.

A tỷ, lần này, muội phải làm trái ý tỷ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nam-ay-cung-khuyet-khoa-chat-thanh-hoan/1.html.]

Muội không những không chạy, mà còn phải tự thân bước vào ván cờ này.

2.

 

Tuy ta là hoàng hậu đầu tiên của Tân đế, nhưng đích tỷ đã được truy phong làm "Ân Nguyên Hoàng hậu". Xét cho cùng, ta cũng chỉ là kế hậu.

Nữ tử trên đời đều mong ước được làm hoàng hậu. Thế nhưng ta lại chẳng cảm thấy chút vui mừng nào. Ta thà rằng đích tỷ còn sống, cho dù cả đời này của ta chỉ gả cho một phàm phu tục tử thấp cổ bé họng cũng chẳng sao cả.

Trong nội điện, nến long phụng đang rực cháy. Nơi này là cung Vị Ương, vốn nên thuộc về đích tỷ của ta.

Khi Tân đế bước vào, trên người thoang thoảng mùi rượu nhưng ánh mắt vẫn sáng như đuốc. Hắn vén khăn voan của ta, ánh mắt nhìn ta vẫn mang vẻ dịu dàng quen thuộc.

Ta nhoẻn miệng cười, gọi một tiếng: "Tỷ phu."

Trước kia, ta vẫn luôn gọi hắn như vậy. Tiếng "tỷ phu" này khiến gương mặt đế vương thoáng hiện vẻ lúng túng. Trước kia hắn từng nói sẽ chọn cho ta một lang quân thật tốt. Còn nói rằng bởi vì hắn không có muội muội ruột nên sẽ coi ta như muội muội mà yêu thương. Thế mà bây giờ, hắn lại cưới ta vào cung, để ta làm kế hậu của hắn.

Trong lòng ta, hắn vĩnh viễn là tỷ phu của ta. Bởi vì đích tỷ đã từng yêu hắn sâu đậm.

Ít nhất thì… Trong mắt ta, đích tỷ thật sự đã đặt trọn tình cảm nơi hắn. Ta không thể giành lấy nam nhân mà đích tỷ yêu thương. Việc ta vào cung, chẳng qua cũng chỉ là kế sách tạm thời.

Vẻ mặt Hoàng đế hơi cứng lại. Từ sau khi đích tỷ mất, hắn gầy đi trông thấy, ngũ quan thêm phần sắc lạnh, gương mặt cũng lộ rõ khí chất của bậc Đế vương.

Ta hỏi: "Tỷ phu, nửa năm không gặp, người gầy đi rồi. Phụ thân nói, tỷ phu để muội vào cung là để chăm sóc tiểu hoàng tử. Vậy... sau này muội có thể lén gọi người là tỷ phu nữa được không?"

Ánh mắt Hoàng đế thoáng lay động. Ngay sau đó, hắn đặt tay lên vai ta, kiên nhẫn dạy bảo:

"Tiểu Kiều, từ nay về sau nàng không thể tiếp tục gọi trẫm là tỷ phu, cũng không thể tự xưng là muội trước mặt trẫm nữa."

Vậy sao? Nhưng trước kia, rõ ràng hắn từng nói, muội muội của đích tỷ cũng là muội muội của hắn. Ta chỉ cười nhạt, không để lộ chút bất mãn nào, ngược lại còn ngoan ngoãn đáp:

"Hoàng thượng, thần thiếp đã rõ."

Hoàng đế nâng lên ly rượu hợp cẩn, ta cũng phối hợp cùng uống cạn.

Vị cay nồng trôi xuống cổ họng khiến hai mắt ta đỏ hoe. Dường như Hoàng đế rất vừa lòng. Ta níu lấy vạt áo hắn, khẽ hỏi:

"Hoàng thượng, thần thiếp có thể đến thăm tiểu hoàng tử một chút không? Đứa bé có ngoan không? Giống đích tỷ nhiều hơn, hay là giống hoàng thượng nhiều hơn? Thần thiếp còn nhớ, trước kia Hoàng thượng từng nói, nếu là nữ nhi thì giống đích tỷ, còn nếu là nam nhi, tốt nhất vẫn nên giống Hoàng thượng."

Ta lại nhắc đến chuyện cũ khiến ánh mắt Đế vương vừa thoáng nổi lên tình triều đã nhanh chóng bị dập tắt. Thấy thế, ta càng dịu giọng, nói thêm:

"Hoàng thượng, được gặp tiểu Hoàng tử cũng như được gặp lại đích tỷ vậy. Sau này thần thiếp nhất định sẽ chăm lo tiểu Hoàng tử chu đáo, tuyệt đối không để Hoàng thượng và đích tỷ thất vọng."

Cuối cùng, Đế vương cũng nở nụ cười ôn hoà, đích thân tháo chiếc mũ phượng nặng nề trên đầu ta xuống.

"Được, trẫm nghe theo nàng. Bây giờ sẽ bảo người bế đứa bé tới. Nàng đó… vẫn chưa lớn khôn đâu."

Ta chớp chớp mắt, giả bộ ngây thơ vô tội. Khi nhũ mẫu trong cung bế tiểu Hoàng tử đến, ta liền ôm lấy đứa trẻ nằm trong tã lót, không muốn buông tay.

Tiểu hoàng tử đang ngủ say, ngũ quan đã rõ ràng, tướng mạo giống đích tỷ như đúc, không có chút nào là giống Hoàng tượng.

Ta đỏ hoe mắt, khẩn cầu Đế vương:

"Hoàng thượng, đêm nay có thể để tiểu Hoàng tử ở bên thần thiếp được không?"

Loading...