Mua Về Một Tiểu Tức Phụ: Đã Ngầu Còn Biết Y Thuật - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:46:38
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bách Thủy huyện trong địa phận Bách Châu, từng dân cư thưa thớt.
Vì mười mấy năm Bạch Uyên Minh khi từ Hàn Lâm từ quan về nhà mở thư viện ở đây, liền nhân cơ hội , cũng lục tục mở mấy chục thư viện.
Do đó thường du tử đến đây cầu học, dần dần tích lũy nhân khí, Bách Thủy huyện cũng trở thành nơi phồn hoa nhất trong khu vực Bách Châu.
Bách Thủy huyện nhiều thư viện, nhưng nổi tiếng nhất hai cái, một tên Bạch Lộc, một tên Thiên Hạc, đều là do dân gian tự xây, ngay cả phủ học của quan phủ cũng thể sánh bằng chúng.
Hai thư viện đều chọn học sinh, sẽ tổ chức tuyển chọn tháng tám, chỉ chọn những học tử tư chất ưu tú nhập học.
“Thi tuyển tháng tám, còn gần nửa tháng nữa, vùi đầu c.h.ế.t học, cũng thể thi đậu Thiên Hạc, Bạch Lộc!” Tô Tứ Lang nhíu mày, thất thanh , “Tuy nhiên, chắc là thể phủ học.”
“Chỉ cần phủ học, mỗi tháng thi tháng thể top ba mươi, thì thể miễn học phí và ăn ở trong viện, còn thể nhận gạo và tiền bạc trợ cấp. Phủ học dịp lễ tết còn sẽ để các học tử giúp câu đối, v.v., một năm cộng , thể tích góp năm sáu lượng bạc!” Tô Tứ Lang bổ sung, “Nếu phủ học, nàng liền cần lên núi đốn củi hái t.h.u.ố.c nữa.”
Dẫn Kiều bật .
Nàng tuy hiểu rõ Tô Tứ Lang rõ ràng thích sách nhưng chút hứng thú nào với việc thi cử đoạt công danh, nhưng hiểu rằng lo lắng nàng vất vả.
“Khi phụ còn sống, thường xuyên cùng mẫu núi hái thuốc, chế thuốc.” Dẫn Kiều tiếp tục , “Ta tai mắt thấy, cũng thích!”
“Ta thấy vất vả, Tứ ca ngươi cũng đừng ngăn cản !”
Phụ nguyên chủ từng là thầy lang trong thôn, lời nàng cũng giả.
Giọng Dẫn Kiều ngọt ngào mềm mại, còn mang theo chút xảo quyệt như hồ ly nhỏ.
Đôi mắt ngày xưa c.h.ế.t lặng, nay càng thêm linh động bức .
Nàng bật , mắt híp thành vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền hai má cũng hiện .
Dẫn Kiều còn cầm gậy g.i.ế.c , lúc giống hệt cái tên của nàng kiêu khí đáng yêu.
Tô Tứ Lang bỗng nhiên cảm thấy lòng mềm nhũn.
“Tuy phủ học cũng tệ, nhưng vẫn nên cố gắng thi Bạch Lộc và Bạch Hạc !” Dẫn Kiều , “Trong nhà chúng thiếu chút tiền nhỏ !”
“Huống hồ, y phục của thư viện Bạch Hạc, Bạch Lộc mắt, hợp với ngươi!”
Tô Tứ Lang: “……”
Chuyện Dẫn Kiều thật sự dối, nàng từng thấy học sinh của hai thư viện trong huyện thành, mặc áo bào màu trắng bạc, vạt áo thêu hươu và hạc bằng chỉ bạc.
Tô Tứ Lang là một thiếu niên thanh phong lãng nguyệt, đặc biệt là đôi mắt, sáng ngời thua kém tinh tú, dáng thẳng tắp như tùng.
Nếu mặc y phục của thư viện Bạch Hạc, Bạch Lộc, e rằng sẽ càng thêm chói mắt.
Ai cũng thích ngắm mỹ nhân, Dẫn Kiều cũng ngoại lệ.
“Nàng cứ tin như ?” Tô Tứ Lang khổ, tưởng rằng lời Dẫn Kiều là để an ủi , tự giễu đắng chát.
“Đương nhiên!” Dẫn Kiều chút do dự trả lời, “Tứ ca dù , cũng đều là hạc giữa bầy gà!”
Tay của Tô Tứ Lang hỏng chắc đầy một năm, nhưng chỉ trong vòng đầy một năm đó, chút nào suy sụp, ngược còn học cách chữ bằng tay trái.
Dẫn Kiều từng xem qua sách chép, là lối chữ đài các đoan chính, thẳng thắn, ngang dọc ngay ngắn, thể sánh ngang với những thư pháp quý giá nhất đặt trong bảo tàng.
Viết chữ bằng tay trái khó hơn tay nhiều, hơn nữa còn là trong thời gian ngắn ngủi.
Thiếu niên kiên cường bất khuất như trúc , thể là hạng tầm thường?
“Được!” Tô Tứ Lang mắt khẽ động, “Ta sẽ cố gắng thử, dám đảm bảo nhất định thành công!”
Bùi gia đến tuy khiến mất hứng, nhưng đêm, Tô Tiểu Muội và Liễu thị khi nếm thử món ăn do Dẫn Kiều nấu, liền lộ vẻ tán thán kinh ngạc.
Tô Tiểu Muội càng hận thể gắp hết thịt trong bát cho Dẫn Kiều ăn.
Nàng quá thích tẩu tẩu hiện tại
Người Tô gia thì trút một gánh nặng lớn, nhưng bên Trương gia náo loạn cả lên.
Trương gia lão gia tử khi còn nhỏ kế toán ở quán và quan hệ cực kỳ với sư gia của huyện lệnh tiền nhiệm, đó còn cưới nữ nhi của một tú tài sa sút là Lưu thị vợ.
Lưu thị sinh cho Trương lão gia tử hai trai một gái, trưởng tử Trương Hiêu hiện giờ mở quán ở trấn, còn ấu tử Trương Ngũ thì cho vay nặng lãi trong thôn.
“Đồ ngu nhà ngươi, ngươi phá hỏng chuyện của !” Trương Ngũ Bùi Đại Công, tức đến nổ cả da đầu, “Con đĩ nhỏ, con tiện nhân Dẫn Kiều , nàng dám đ.á.n.h , đương nhiên cho nàng tay!”
“Ngươi lấy bạc về , chúng còn Tô gia bắt nữa?”
Năm trăm văn tiền đối với Trương gia mà chỉ là tiền lẻ, bọn họ càng kiếm năm mươi lượng bạc của Chu lão gia.
Dẫn Kiều dung mạo xinh , cho dù thể bán cho Chu gia âm hôn, cũng thể bán lầu xanh kiếm một khoản lớn.
Còn tiểu ách ba của Tô gia, cũng trông tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/mua-ve-mot-tieu-tuc-phu-da-ngau-con-biet-y-thuat/chuong-9.html.]
Lần chịu tổn thất lớn, dám tuyên dương là sợ ngoài và Dẫn Kiều học theo, học cách phản kháng sự tống tiền, áp bức của Trương gia.
“Biểu ca!” Bùi Đại Công cúi đầu, cũng sai chuyện, vội vàng bắt đầu dối, “Ta vốn dĩ cũng , là Bùi Đại Lực bảo đó!”
“Ngươi đại ca của , cưới vợ nhiều năm chỉ hai đứa nữ nhi, đương nhiên lấy năm trăm văn của hồi môn cho chúng nó!”
“Nếu kịp thời chạy tới, năm trăm văn lẽ đại ca nuốt riêng !”
Trương Ngũ đau lòng vì mất mấy chục lượng bạc thu nhập, càng tức giận Bùi Đại Lực tự chủ, khiến còn cớ để đến Tô gia gây sự.
“Bùi Đại Lực quả nhiên càng ngày càng tiền đồ, ngay cả bạc của mà cũng dám nuốt riêng?” Trương Ngũ gầm lên, “Đợi khỏe , nhất định sẽ dạy dỗ tên súc sinh một trận!”
Bùi Đại Công cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng dám.
Lũ lưu manh, cường hào trong thôn gần như đều lời Trương Ngũ, e rằng Bùi Đại Lực sắp gặp tai ương .
“Đều là họ hàng, gì mà ầm ĩ!” Trương Hiêu, nãy giờ hề mở miệng, ngẩng đầu với Bùi Đại Công, “Ngươi với Bùi Đại Lực, nể tình họ hàng, hoặc là bồi thường Trương gia một trăm lượng bạc, hoặc là dẫn Dẫn Kiều và Tô Tiểu Muội đến mặt !”
“Nếu , thì cứ mang hai con nha đầu nhỏ trong nhà đến đây, bồi thường tổn thất cho Trương gia !”
“ , cứ đem Đại Nha và Nhị Nha bán nhà thổ hạng thấp nhất!” Trương Ngũ phụ họa, “Một ngày tiếp một trăm khách, thế nào cũng kiếm chút đỉnh!”
Bùi Đại Công lập tức gật đầu khúm núm, tỏ vẻ đồng tình.
Đợi , Trương Ngũ mới , “Đại ca, nếu Đại Lực bắt Dẫn Kiều và Tô Tiểu Muội, thật sự định bán Đại Nha và Nhị Nha ?”
“Hai con nha đầu nhỏ đó xí quá, chẳng đáng mấy tiền!”
“Ngươi tưởng vì Bùi Đại Lực cái tên Đại Lực?” Trương Hiêu lạnh lùng hừ một tiếng, “Ngươi nha đầu Dẫn Kiều sức lực lớn ? Nàng sức lực lớn đến mấy, thể bằng sức lực của Bùi Đại Lực ?”
“Đại Lực thương yêu hai đứa nữ nhi đó nhất, chắc chắn sẽ mang Dẫn Kiều và Tô Tiểu Muội đến chỗ chúng !”
“Nếu sự việc lớn chuyện, cũng chẳng liên quan gì đến chúng , là Bùi Đại Lực bắt , chúng !”
“Huống hồ, trạng sư của Trương gia cũng hạng xoàng, đơn kiện mà cái tên Tô Tứ Lang tàn phế đó , thể so với trạng sư của chúng ?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Ngươi cứ chờ mà nhận tiền !”
…
Sáng hôm , trời hửng sáng, Dẫn Kiều liền đúng giờ mở mắt.
Trong phòng, thở của Tô Tứ Lang nhẹ.
Dẫn Kiều chữ ở đây và chữ phồn thể lẽ ít khác biệt, bởi khi chào Tô Tứ Lang một tiếng.
Tô Tứ Lang tỉnh dậy cực nhanh, cô nương gầy yếu mắt, lập tức , “Ta cùng nàng lên núi!”
“Không cần!” Dẫn Kiều an ủi , “Chàng còn nửa tháng nữa là thi , mau chóng tranh thủ thời gian sách !”
“Kế một ngày ở buổi sáng!”
“Chàng cứ yên tâm, về ngay!”
Giọng nàng vốn ngọt ngào, giờ thêm vài phần nũng, Tô Tứ Lang cũng chỉ thể gật đầu.
Dẫn Kiều cũng là hôm qua mới phát hiện , ăn mềm ăn cứng, hơn nữa khi nàng nũng thì sức chống cự.
Dẫn Kiều thích áp dụng cách dứt khoát nhất, cho nên khi nũng bán manh, nàng nắm chắc phần thắng.
“Vậy nàng sớm về sớm nhé!” Tô Tứ Lang , “Cẩn thận một chút!”
Dẫn Kiều gật đầu, vác chiếc giỏ nhỏ lên vai lên núi.
Lần nàng gặp may mắn, tìm thấy một đóa linh chi và một cây nhân sâm rừng cùng với ít nấm trong núi.
Khi nàng trở về, từ xa thấy một cô nương mặc chiếc váy nhỏ hoa cúc màu xanh bích đang cửa nhà chuyện với Tô Tứ Lang, tay còn bưng một bát đồ ăn.
Cô nương mày nở mặt tươi, trông vẻ vui.
Dẫn Kiều tặc lưỡi một tiếng.
Nàng nhanh chóng nhận từ ký ức của nguyên chủ, đây chính là cô nữ nhi út của hàng xóm – Viên Tiểu Nguyệt.
“Tô Tứ ca, thật lợi hại!” Viên Tiểu Nguyệt giọng điệu õng ẹo, vẻ mặt ngượng ngùng thiếu niên mắt, “Canh nấm mà hôm qua ngon thật đấy.”
“Nhị tẩu của từ khi m.a.n.g t.h.a.i vẫn luôn thích ăn uống, nhưng ăn sạch bát canh nấm mang đến, còn ngon hơn tất cả món ăn ở các tửu lầu trong trấn!”
“Tô Tứ ca, thể dạy ? Ta cũng học món canh !”
“Không thể!” Dẫn Kiều cất tiếng lưng Viên Tiểu Nguyệt, dọa Viên Tiểu Nguyệt giật nảy tại chỗ, chiếc bát đang bưng tay tức thì rơi xuống đất.