Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 152: Ôm Nhầm

Cập nhật lúc: 2025-11-22 12:07:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng, sự thúc ép của và nụ ngầm đồng ý của cô Thy, Tiêu Hà thành công tống khỏi lớp. Cô nghiến răng liếc Hữu Thiên đầy đe dọa nhưng càng khoái chí, trong lớp vọng .

- Vợ chịu khó chút nha. Chúng sắp đoàn tụ

Tiêu Hà khảy, dứt khoát mặt , tựa lan can, trông xuống sân vắng lặng. Trong lòng ngừng mắng mỏ Hữu Thiên.

Tiếng nhạc du dương vang lên, từng cặp phụ bước , động tác uyển chuyển. Tiêu Hà gật gù, nhẩm đếm nhịp. Lúc gần đến phân đoạn của , Hữu Thiên dang tay , vẻ mặt mong chờ, gọi lớn.

- Vợ ơi, về với chồng nào!

Trong lớp, tiếng “hí hí hí” bắt đầu râm ran. Cô Thy cũng che miệng, bật .

Tiêu Hà siết tay thành nắm đấm, cố nén cơn giận, nhanh chóng lấy vẻ dịu dàng cần của Chức Nữ.

- Tới đây! – Cô xoay , dang tay chạy

ngay khoảnh khắc xoay , cô thoáng thấy dàng cao lớn quen thuộc đang chắn ngay cửa lớp. 

Không phanh kịp, cô đ.â.m sầm , hai tay theo phản xạ ôm chặt lấy eo từ phía .

Hương bạc hà dịu mát vương vấn nơi chóp mũi. Cô hé mắt, ngẩng đầu lên. Khi hai ánh mắt chạm , gian như sụp đổ, cảm giác tiếng sét đ.á.n.h qua đây. 

Quốc Hy , khác gì đang đối mặt với một sinh vật đến từ hành tinh khác. Tiêu Hà vội buông , bước lùi nhưng vướng chân, khiến cô loạng choạng bệt luôn xuống đất. 

trân trối, hồn như lìa khỏi xác. Cô rời khỏi Trái Đất, biến mất ngay lập tức. Mặt cô bia đỡ đạn, chống đỡ nổi với tình huống

Quốc Hy sững sờ, trái tim như lỡ một nhịp, hai tai đỏ ửng, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến mức lạnh lùng.

Không gian chìm im lặng đến nổi tiếng gió thoảng. Mọi trong lớp như đóng băng, mắt chữ A, miệng chữ O, dám thở mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-152-om-nham.html.]

Hữu Thiên như tượng đá. Nụ đắc ý lúc nãy bóp méo thành biểu cảm rõ là gì. Cậu cảm giác, gián tiếp gả vợ cho khác.

Quốc Hy hạ mắt cô gái đang bệt đất, gò má ửng đỏ, ánh mắt như nai con lạc đường. Anh khẽ mím môi, định đưa tay đỡ cô dậy thì giọng cô Thy vang lên đầy gấp gáp.

- Xin thầy. Lớp đang tập văn nghệ nên…

Quốc Hy chớp mắt, thu tay về, cô Thy. Giọng vẫn trầm tĩnh như thường lệ, nhưng trong lòng thì cuộn trào một cảm giác khó tả. 

- Tài liệu cô cần đây. – Anh đưa xấp giấy .

- Cảm ơn thầy, phiền thầy . – Cô Thy tươi đón lấy, liếc qua Tiêu Hà vẫn đang c.h.ế.t trân như tượng.

- Không gì. – Anh đáp, xoay rời , bước chân nhanh hơn bình thường.

Tiêu Hà vẫn hồn, bất động tại chỗ. Cô Thy cùng mấy khác lúc mới chạy đến, đỡ cô dậy.

- Em chứ? – Cô Thy hỏi, mắt liếc theo hướng thầy Quốc Hy biến mất.

- Cô ơi... thầy nhất định sẽ ghét em mất. – Tiêu Hà mếu máo, gần như .

- Không mà. Chỉ là chút sự cố thôi. Thầy hà khắc thế . – Cô Thy vội trấn an.

- mặt thầy lúc đó... lạnh như hầm băng. Em sợ lắm! – Tiêu Hà ôm c.h.ặ.t t.a.y cô giáo như chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

- Được , để cô chuyện với thầy . Sẽ . – Cô Thy vỗ nhẹ mu bàn tay Tiêu Hà lập tức chạy theo Quốc Hy.

Tiêu Hà thở dài thườn thượt, cả bủn rủn, bám lấy lan can. Hữu Thiên tiến , vỗ vai cô, cất giọng như đang dỗ trẻ con.

- Cậu yên tâm , cô Thy bảo kê , .

Loading...