Mẹ Tôi Chẳng Phải Thiên Thần - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-16 10:31:32
Lượt xem: 159
1.
Trong phòng tôi có cả một bức tường đầy bằng khen và cúp thưởng. Nhưng tên trên đó không phải là tôi, mà là anh trai tôi – Tống Nguyên, người anh mà tôi chưa từng một lần gặp mặt.
Năm mẹ tôi bốn mươi tuổi, anh – người luôn đứng đầu lớp – đột ngột qua đời vì đuối nước ngay trước kỳ thi đại học. Hai năm sau, mẹ mang thai tôi. Niềm vui muộn màng vì có con gái đã phần nào xoa dịu nỗi đau mất con trong lòng cha mẹ.
Tôi chưa từng gặp anh, nhưng cái tên “Tống Nguyên” lại theo tôi lớn lên từng ngày.
Mẹ luôn hy vọng tôi có thể trở thành người xuất sắc như anh, thay anh hoàn thành ước mơ còn dang dở. Khi tôi còn nhỏ, từng bộ quần áo trẻ con của tôi đều được mẹ cẩn thận thêu hai chữ “Thanh Hoa” bằng chỉ đỏ — đó là ngôi trường đại học danh giá nhất nước, cũng là giấc mơ mà anh chưa kịp chạm tới.
Để nuôi dạy tôi nên người, bố chấp nhận sang tận châu Phi làm việc, vì lương ở đó có thể tăng lên đến bốn trăm nghìn một năm. Mẹ thì nghỉ hẳn công việc kế toán ở nhà máy, ở nhà toàn thời gian chăm sóc tôi.
Mỗi ngày của tôi trôi qua trong những câu nhắc nhở lặp đi lặp lại:
“Uyên Uyên ngoan, chiều nay con học thuộc năm bài thơ này nhé. Lúc ba tuổi, anh con đã thuộc được một trăm bài thơ Đường rồi đấy.”
“Uyên Uyên ngoan, làm xong hết bài toán nhẩm này rồi mới được chơi. Anh con hồi học lớp chồi đã biết làm phép cộng trừ ba chữ số rồi cơ.”
“Uyên Uyên ngoan, hôm nay mình không đi khu vui chơi nữa, mẹ đăng ký thêm cho con một buổi học nói tiếng Anh rồi. Anh con lúc tốt nghiệp mẫu giáo đã có thể nói chuyện lưu loát với người nước ngoài đấy.”
…
Bài kiểm tra đầu tiên hồi lớp một, tôi được 99.8 điểm môn Văn. Tôi vui mừng khôn xiết, cầm bài chạy về nhà, mong mẹ sẽ thưởng cho cây kem như đã hứa. Nhưng khi thấy con số trên bài thi, mẹ lập tức sa sầm nét mặt, thất vọng nói:
“Anh con hồi tiểu học chưa bao giờ thi dưới điểm tuyệt đối!”
Mẹ chỉ vào một lỗi chính tả duy nhất trong bài văn và bắt tôi chép phạt nghìn lần. Sau đó, mẹ bảo tôi nhìn từng tấm bằng khen của anh trên tường, cho đến khi tôi có thể đọc vanh vách tên từng giải thưởng.
Để mẹ vui lòng, tôi cố gắng học hành chăm chỉ hơn nữa. Mỗi kỳ thi tôi đều làm bài cẩn trọng đến từng chi tiết. Cuối cùng, ở kỳ thi cuối kỳ, tôi cũng giành được điểm tuyệt đối cả hai môn, còn nhận được bằng khen “Học sinh ba tốt”.
Tôi chạy về nhà trong niềm phấn khởi, hai tay nâng tấm bằng khen đưa cho mẹ. Mẹ cười nhẹ, đôi mắt ánh lên một chút tự hào, rồi lấy đinh ghim tấm bằng của tôi chồng lên tấm bằng “Học sinh ba tốt” của anh trai năm xưa.
“Uyên Uyên à, nếu con có thể lấy hết những bằng khen mà anh con từng nhận được, nhất định con sẽ đỗ Thanh Hoa! Ước mơ của anh, cũng chính là ước mơ của Uyên Uyên, đúng không con?”
Tôi ngơ ngác gật đầu. Và từ hôm đó, tôi có một cái gọi là “ước mơ”.
Hồi còn học mẫu giáo, mẹ vẫn còn thời gian đưa tôi đi chơi ở khu vui chơi. Nhưng từ khi vào tiểu học, tôi chưa từng quay lại đó lần nào. Mẹ bảo, học hành cũng như xây nhà, móng có chắc thì nhà mới cao được. Vậy nên, mỗi ngày sau giờ học, tôi đều phải đi học thêm đủ lớp: toán, tiếng Anh, logic, viết văn…
Bạn bè thân thiết rủ tôi đi chơi, tôi cũng chẳng bao giờ có thời gian. Ngay cả chuyến dã ngoại mùa xuân của trường, mẹ cũng cho rằng là vô bổ, liền xin phép nghỉ học, thuê giáo viên về dạy kèm tại nhà thay vào mấy hôm nghỉ đó.
Hôm ấy, lớp trưởng Khúc Miêu tổ chức sinh nhật. Cô bé phát thiệp mời cho cả lớp, còn gặp tôi ở cổng trường, hồ hởi nhắc:
“Mẹ tớ đặt cái bánh sinh nhật bốn tầng to lắm! Tống Uyên, thứ Bảy này cậu nhất định phải đến nhé!”
Khúc Miêu xinh xắn, học giỏi, được lòng thầy cô và bạn bè. Mẹ cô còn là tổ trưởng khối – ai cũng phải nể. Không ai nỡ vắng mặt trong buổi sinh nhật của cô bé ấy.
Tôi cũng muốn đi. Nhưng thứ Bảy tôi có lớp học tư duy toán. Tôi rụt rè nói với mẹ rằng mình muốn xin nghỉ một buổi, vì cả lớp đều sẽ đến, hơn nữa Khúc Miêu còn đích thân nhắc tôi đừng quên.
Mặt mẹ lập tức sầm lại, chân mày nhíu chặt:
“Khúc Miêu? Có phải con bé con của bà tổ trưởng khối không? Nhỏ thế mà đã biết giở trò lấy quyền ép người à? Nếu vì sinh nhật của nó mà con trượt Thanh Hoa, thì nó chịu trách nhiệm chắc?”
2.
Sau đó không lâu, mẹ viết một bức thư tố cáo, gửi lên nhà trường với nội dung: giáo viên chủ nhiệm Khối đã lợi dụng chức vụ để tư lợi, lấy cớ tổ chức sinh nhật cho con gái mà ép học sinh tham gia. Chẳng bao lâu sau, vị chủ nhiệm ấy bị miễn nhiệm và điều đi nơi khác.
Mặc dù thư nặc danh, nhưng ai cũng đoán được là ai viết. Vì trong buổi tiệc sinh nhật hôm đó, chỉ có mình tôi không tham dự.
Ngay lập tức, cả lớp gần như không ai thèm nói chuyện với tôi nữa. Tôi bị cô lập hoàn toàn. Nhưng mẹ lại tỏ vẻ hài lòng:
“Không ai chơi cùng càng tốt, đỡ phân tâm chuyện học hành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-toi-chang-phai-thien-than-mhqf/chuong-1.html.]
Những tờ đề luyện tập, những cuốn sách tham khảo dày cộp, và vô số buổi học thêm ở các trung tâm khác nhau — tất cả tạo thành bức tranh duy nhất cho suốt những năm tiểu học của tôi.
Suốt sáu năm, thành tích học tập của tôi luôn nằm trong top đầu. Dần dần, những tấm bằng khen của tôi bắt đầu phủ lên bằng khen của anh trai. Nhưng tôi lại chẳng có nổi một người bạn.
Vì kỳ thi chuyển cấp sắp tới, mẹ càng dốc toàn lực. Mọi thứ ngoài việc học đều bị mẹ gạt bỏ vì cho rằng “làm loãng tinh thần”. Đi vệ sinh hai phút không ra, mẹ đã đập cửa rầm rầm. Tắm gội cũng bị giới hạn trong năm phút, trong lúc đó còn phải nghe file luyện nghe tiếng Anh.
Tôi phải luôn luôn tỉnh táo, nhanh nhẹn, không được phép chậm trễ hay mệt mỏi. Hễ chểnh mảng, mẹ sẽ lôi tôi ra trước di ảnh của anh trai và “mời gia pháp” — đó là một cây thước kẻ bản to, rộng bằng hai ngón tay.
Để tôi đỗ vào lớp Chuyên của trường trung học Dục Nhân – nơi anh từng theo học – mẹ đăng ký lớp ôn cấp tốc 10 buổi với giá hai vạn tệ. Mẹ dành toàn bộ tiền bạc cho tôi, đến mức một sợi dây buộc tóc hai đồng bà cũng tiếc không mua cho bản thân. Chiếc áo sơ mi ca-rô loang lổ mẹ hay mặc, đã mua từ hồi tôi học lớp hai, giặt đến ngả màu vàng úa.
Một quả kiwi, mẹ sẽ nạo phần thịt cho tôi ăn, còn bà thì gặm phần vỏ còn sót lại. Có thời điểm, tôi từng ngây thơ nghĩ rằng nhà mình rất nghèo — dù bố mỗi năm kiếm đến 400 nghìn tệ.
Trường có căng-tin, nhưng mẹ không cho tôi ăn ở đó, bảo món ăn đơn điệu, không đủ dinh dưỡng, ảnh hưởng đến phát triển não bộ. Để tôi ăn uống đủ chất, mẹ thậm chí còn thi lấy chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng hạng cao. Mỗi bữa ăn đều được bà cân đo cẩn thận từng gam, ghi chép chi li vào sổ, theo dõi sát sao từng chỉ số dinh dưỡng.
Hồi đó, có một loại đồ ăn vặt rất được ưa chuộng, tên là “bột Thần Quy”. Một gói chỉ một tệ, vị chua chua ngọt ngọt, hương thơm phảng phất như ô mai, có thể pha nước uống cũng được. Các bạn học nhóm cùng tôi ai cũng có một gói. Trong cái nắng oi nồng của mùa hè, món đó giống như một sự cám dỗ ngọt ngào.
Mẹ chưa từng cho tôi đồng nào để tiêu vặt. Bà nói:
“Trẻ con có tiền là dễ hư.”
Nhưng làm gì có đứa trẻ nào không ham ăn vặt? Tôi nhìn chằm chằm vào gói bột Thần Quy, hít hít mũi. Dù không được ăn, nhưng ngửi mùi cũng đã thấy vui.
Cô bạn ngồi bên có lẽ không nỡ nhìn nữa, liền chia cho tôi một gói. Tôi vừa mới xé một góc bao bì thì không biết từ đâu, mẹ đột ngột lao tới, giật phắt gói bột khỏi tay tôi. Nhìn sơ qua bảng thành phần, bà lập tức ném cái hộp cơm xuống bàn một cách tức tối:
“Ai cho con ăn cái thứ rác rưởi này hả?”
Tôi sợ hãi lắc đầu:
“Mẹ, con còn chưa ăn…”
Giữa bao ánh mắt nhìn chằm chằm, mẹ không do dự đưa tay ra bẻ miệng tôi, cúi sát xuống ngửi. Sau khi xác nhận tôi chưa kịp nếm, bà mới nhíu mày lạnh lùng hỏi:
“Ai đưa con?”
Cô bé kia run rẩy giơ tay:
“Dạ, là cháu đưa cho bạn Tống Uyên ăn ạ…”
Bốp!
Mẹ tôi tát thẳng vào mặt cô bé ấy.
“Đồ ranh con! Nhỏ thế mà đã học thói chơi xấu! Nói! Có phải vì ghen tỵ với thành tích của Uyên Uyên nhà cô, sợ con bé vượt mặt trong kỳ thi Toán nên mới cố tình đầu độc đúng không?!”
Hôm đó, mẹ gây náo loạn khắp trường. Bà nắm tóc cô bé lôi lên văn phòng hiệu trưởng, yêu cầu xử lý thật nghiêm. Thậm chí, bà còn bắt cha mẹ của cô bé đến tận nhà xin lỗi.
Cha mẹ của bạn ấy là nông dân chất phác. Khi đến, ống quần còn dính đầy bùn đất. Thấy dáng vẻ hống hách của mẹ tôi, họ tưởng con mình thật sự gây chuyện, liền cúi đầu rối rít xin lỗi, dáng vẻ khiêm nhường đến mức muốn chui xuống đất.
Mẹ tôi liếc nhìn họ bằng ánh mắt khinh khỉnh như một con công kiêu ngạo, còn nhất quyết đòi bồi thường.
Tôi bật khóc, van xin mẹ đừng làm lớn chuyện nữa, hứa rằng từ nay sẽ không ăn đồ bên ngoài nữa. Nhưng mẹ chỉ trừng mắt nhìn tôi, giọng lạnh lẽo đến rợn người:
“Cơm mẹ nấu không ngon à? Sao phải lén lút ăn đồ rác rưởi bên ngoài? Con mà đau bụng thì làm sao thi được Olympic Toán? Anh con còn từng giành huy chương vàng đấy!”
Cuối cùng, vụ việc chỉ khép lại khi nhà cô bé kia mang đến năm con gà ta làm “xin lỗi”. Mẹ tôi ngồi vắt chân, húp canh gà mà vẫn không quên buông lời mỉa mai:
“Thịt thì dai nhách, đúng là đám nhà quê, nuôi con gà còn không ra hồn!”
Tôi đã quên mất mùi vị của bát canh hôm đó. Chỉ nhớ rõ — cái bạt tai của mẹ giữa sân trường hôm ấy đã khiến tôi nổi tiếng. Không chỉ các bạn trong lớp xa lánh, mà cả học sinh lớp khác cũng chẳng ai dám bắt chuyện với tôi nữa.