Mang Theo 1 Nửa Ký Ức Từ Kiếp Trước Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu - Chương 18: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-25 08:35:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Thừa giả vờ như thấy, bước nhanh về phía con đường cũ.

“Chàng đó, mù hả, to lớn như thấy , đ.â.m còn chạy.”

Nàng la làng thì còn đỡ, kêu lên một tiếng, Vương Thừa hai tay nắm chặt chiếc đòn gánh hai thùng gỗ, ba chân bốn cẳng chạy trối c.h.ế.t.

Mãi cho đến khi rẽ qua khúc cua, gặp Tề Bình cửa, Vương Thừa mới dừng , thở hồng hộc.

“Thừa Tử, chuyện gì , ch.ó đuổi ?” Tề Bình thấy Vương Thừa bộ dạng , về phía y.

Vương Thừa liên tục xua tay, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển : “Gặp cái cô … cái Tề Xuân Hoa . Bình thúc, sáng sớm tinh mơ, nàng ở trong làng ?”

Tề Bình vẻ mặt đồng cảm Vương Thừa: “Nàng về từ đầu tháng , phu quân nàng mất, nàng con, nhà chồng chê nàng ăn , liền nghỉ vợ trả nàng về .”

Vương Thừa tưởng Tề Bình đồng cảm với Tề Xuân Hoa, cũng đầy vẻ đồng cảm : “Nhà chồng nàng thật quá đáng, nhận một đứa cháu con nuôi cho nàng chẳng . Nàng tuổi , trả về như thì mà sống đây.”

Tề Bình : “Chàng thời gian đồng cảm với nàng , chi bằng nghĩ xem thế nào để tránh xa nàng . Nàng giờ mất chồng, với cái đà đeo bám hồi xưa, coi chừng nàng giở trò vòi vĩnh . Ta đó nàng hỏi thăm chuyện của với trong làng, còn thấy nàng quanh quẩn cửa nhà mấy .”

Vương Thừa nhớ cảnh Tề Xuân Hoa quấy rầy khi y thi đỗ Tiến sĩ và rời khỏi làng Tề Gia, khỏi rùng .

Cảm ơn Tề Bình xong, Vương Thừa dám gánh nước nữa, vác đòn gánh về nhà.

Trần thị thấy Vương Thừa vác thùng nước rỗng trở về, nghi hoặc hỏi: “Sao vác thùng rỗng về ?”

Vương Thừa thấy bọn trẻ vẫn còn ngủ say, kéo Trần thị sân xuống, nhỏ giọng : “Ta chẳng nhắc với nàng khi còn trẻ, trong làng một cô nương để mắt tới ?”

Trần thị liếc y một cái, nũng : “Sao , sáng sớm gánh nước, khoe khoang vận đào hoa của với ? Cứ như thể ai cũng .”

“Không , gặp nàng , sợ đến mức đầu bỏ chạy, nàng thấy là .” Vương Thừa vẻ mặt căng thẳng.

Trần thị kinh ngạc : “Chàng nàng gả đến thành nam , nay chẳng lễ tết, về nhà đẻ?”

“Bình thúc phu quân nàng mất, bà bà quyết định nghỉ vợ trả về .”

Trần thị vẻ mặt vẫn còn kinh hồn bạt vía của Vương Thừa, hiểu: “ mà chuyện nàng đeo bám là chuyện của bao nhiêu năm , cần thấy nàng như chuột thấy mèo ?”

Vương Thừa : “Bình thúc ông thấy Tề Xuân Hoa hỏi thăm về với , còn quanh quẩn cửa nhà chúng nữa.”

Trần thị khẽ hé miệng, kinh ngạc : “Người đó chính là Tề Xuân Hoa ? Thiếp cứ nghĩ đó cứ thấy một phụ nữ quanh quẩn cửa nhà chúng , thấy liền bỏ . Thiếp còn tưởng là vợ nhà ai trong làng chứ.”

Vương Thừa : “Nàng . Nàng cha trong nhà tài giỏi, chút tiền dư, cả ngày ăn diện lộng lẫy. Nhà trong làng tộc nhân, nàng từng thẳng . Sau nhà nàng thấy đỗ cử nhân, liền đến nhà cầu hôn, nhưng phụ từ chối. Nàng liền ngày ngày chạy đến nhà , gặp là bám víu, hề tránh hiềm nghi, hận thể tự hủy danh tiếng cũng dây dưa với . Nếu chạy nhanh, phụ mẫu luôn đề phòng nàng , chừng nàng thành công. Giờ đây nhớ hành vi khi của nàng , vẫn còn kinh hãi. Nương tử, giờ đây nàng hưu trở về, lo lắng nàng buông tha . Nàng rõ trong lòng, đừng để nàng đến gần cửa lớn nhà .”

“Không thể nào. Chàng mấy đứa con , nàng tuổi , cũng dung mạo tựa tiên nữ, dựa nghĩ nàng thể khiến để mắt chứ.” Trần thị nhíu mày, vẻ mặt đầy khó tin.

“Nàng hiểu. Tẩu phu và phu của nàng sẽ để nàng ở ngoại gia cả đời. Chỉ sợ nàng đường cùng mà sinh ý . Dù thì nàng cứ , tránh xa nàng một chút. Có việc gì nàng cứ gọi Xuân Sơn giúp đỡ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/mang-theo-1-nua-ky-uc-tu-kiep-truoc-xuyen-ve-co-dai-lam-giau/chuong-18.html.]

Trần thị gật đầu.

Vài ngày , mẻ đậu phụ nhũ thứ hai cũng lên men xong.

Trần thị xong đậu phụ nhũ, đóng các hũ đặt riêng, bảo Hồng Tú gánh giỏ bán ở chợ.

Hồng Tú đếm, cũng tính toán.

Hoa Hoa dạy Hồng Tú đếm , sợ nàng nhớ , tranh thủ lúc rảnh rỗi, bảo Trần thị cùng sông nhặt mười hai viên đá nhỏ tròn nhẵn.

“Thẩm t.ử Hồng Tú, cái nàng cầm lấy.” Hoa Hoa bỏ những viên đá nhỏ một cái hũ đưa cho Hồng Tú, “Đây là mười hai viên đá, khi nàng thu tiền, một văn tiền sẽ tương ứng với một viên đá nhỏ.”

Mười hai viên đá đúng tiền một hũ. Đá thể dùng dùng , tiền hai hũ thì cứ lặp đá đó, đơn giản dễ thao tác.

Hồng Tú cảm khái thôi, Vương tiến sĩ thông minh, thể thi đỗ tiến sĩ. Con cái nhà ngài cũng thông minh, thể nghĩ cách giúp nàng, một chữ, tính toán .

Hồng Tú vui vẻ nhận lấy cái hũ Hoa Hoa đưa, đặt trong giỏ, chào một tiếng gánh giỏ cửa.

Đến trưa, Hồng Tú trở về, trong giỏ còn một hũ.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Tẩu tử, đây là tiền bán đậu phụ nhũ.” Hồng Tú hì hì đặt một túi vải lên bàn, đẩy về phía Trần thị.

Trần thị mở túi vải , liền thấy một đống tiền.

“Tẩu tử, theo đề nghị của nàng, tiên các quán ăn nhỏ và tửu lầu, cho họ nếm thử đậu phụ nhũ của nhà chúng , ba tửu lầu chỉ một tửu lầu lấy hai chai. Ngược các quán ăn nhỏ thì hầu như đều lấy một chai là bán thử xem .” Hồng Tú kích động đến mức mặt đỏ bừng, thở hổn hển một , tiếp, “Ta chợ bán, đến giữa trưa thì bán hết .”

Nói , Hồng Tú đẩy cái hũ còn về phía Trần thị, “Tẩu tử, trong cái hũ còn một ít, nàng cho thêm chút nữa, buổi chiều trấn xem .”

“Trấn thì cần nữa , chúng bán một hũ mười hai văn tiền, bằng giá một cân lúa mạch , chẳng mấy ai nguyện ý bỏ tiền mua .”

“Nương, chờ con một chút, và thẩm t.ử đừng vội.” Hoa Hoa ngẩng đầu một tiếng, tiếp tục cúi đầu đếm tiền.

Từ lúc Trần thị và Hồng Tú bắt đầu chuyện, Hoa Hoa kéo túi vải qua, bên cạnh Trần thị bắt đầu đếm tiền.

Nàng bé bới mười đồng đặt thành một chồng, lúc bàn bày mười mấy chồng .

Hai lớn nàng bé , bất giác mỉm , thực sự an tĩnh chờ đợi tiểu nhân nhi nghiêm túc đếm tiền.

“Được , đúng hai trăm hai mươi tám văn, thẩm t.ử Hồng Tú, mười chín hũ đậu phụ nhũ, đưa nàng mười chín văn.”

Hoa Hoa đếm mười chín đồng tiền đồng đưa cho Trần thị, Trần thị đưa tay cho Hồng Tú, “Cầm lấy , khoản tiền đầu tiên nàng kiếm đấy.”

Hồng Tú run rẩy tay tiếp nhận, nắm tiền đồng trong tay, cổ họng như nghẹn cái gì đó, khó chịu vô cùng. Nàng cố nuốt nước bọt, nuốt trôi cả tiếng nghẹn ngào. Giọng khàn khàn : “Tẩu tử, thực sự cảm tạ nàng thế nào. Sau việc gì cần , nàng cứ việc , chỉ cần thể , nhất định sẽ từ chối.”

Trần thị khách sáo, “Được.” Nàng tiếp tục hỏi Hoa Hoa, “Hoa Hoa, con bảo chúng chờ, là gì?”

 

Loading...