Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS26 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:55:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc mới sực nhớ: từ khi tỉnh tới giờ hề thấy bóng dáng Tri phủ Viên Lâm . Ta sang hỏi cha. Ông , ánh mắt sâu như đáy giếng, im lặng một thoáng mới khẽ thở dài:

“Ba tên sai dịch cùng con hôm đều là của Tri phủ. Hắn cho bám theo con để bắt cóc, định lấy con để uy h.i.ế.p . mấy kẻ ngu tưởng trừ khử con. Chúng dở trò bỉ ổi, ngụy tạo cảnh đá lăn từ đỉnh núi, còn cắt đứt dây thừng để con thể trở về, giả vờ báo tin con rơi xuống vách núi.”

Ta mà lạnh cả sống lưng, run lên nhè nhẹ. Cha tiếp, giọng trầm xuống, như cố đè nén lửa giận:

“Hôm con trở về và đưa sợi dây thừng, cùng Tổng đốc lập tức cho điều tra và bắt giữ ba tên sai dịch đó. Chúng khai hết. Cũng ngay đêm đó, Tổng đốc cho bắt giam tên Viên Lâm ngục trong phủ, giao Tri huyện Hoàng Tấn đến canh giữ, tạm thời việc trong phủ giao cho Hoàng Tấn xử lý, gửi cấp báo về cho Hoàng Thượng thông báo việc .”

Nghe từng lời, thấy trong n.g.ự.c cuồn cuộn lửa lạnh như băng. Bàn cờ quyền lực hiện rõ rệt trong cơn lũ dữ chỉ dòng nước, mà còn cả dòng đục ngầu âm mưu.

Ta thẳng mắt ông, dằn từng chữ:

“Viên Lâm… một kẻ đầu óc như đủ sức bày những trò .”

Cha khẽ lắc đầu. Trong ánh lửa chập chờn, khóe môi ông nhếch lên một nụ lạnh, chua xót kiềm chế, ông thẳng , ánh mắt thâm trầm như lửa đỏ tro tàn vùi kín:

“Mỗi lời , mỗi bước của chúng hiện nay đều như giẫm băng mỏng. Đừng để lộ một sơ hở nào. Chúng đang thu thập bằng chứng. Sắp , sẽ đến lúc chúng vạch mặt kẻ đó, nhanh thôi.”

Lời ông vang lên, chậm rãi mà nặng tựa ngàn cân, rơi xuống tim như những giọt nước lạnh xuyên thấu. Ngoài , tiếng mưa vẫn xối xả, nhưng trong lòng cũng nổi lên từng đợt sóng ngầm âm u, lẫn lộn giữa sợ hãi, phẫn nộ và một quyết tâm mơ hồ đang thành hình.

Mưa dai dẳng thêm bảy ngày mới chịu ngớt. Những ngày cuối, trời lúc mù sương, lúc xám xịt, gió hun hút thổi qua từng mái tranh xiêu vẹo, từng hàng tre gãy đổ. Khi mặt trời đầu tiên nhú tầng mây dày, ánh sáng nhợt nhạt soi xuống cảnh tượng tiêu điều: nước lũ chậm chạp rút, để lộ những mái nhà ngập trong bùn đất, những thửa ruộng vàng úa như trải qua một cơn ác mộng dài. Đường làng nhão nhoét, bùn ngập đến mắt cá, cây cối ngả nghiêng, nhiều chỗ trơ cả rễ, tường vách đổ nát chỉ còn trơ khung. Dấu vết của dòng nước vẫn hằn in từng tre, từng vách đất như những vết sẹo khổng lồ, nhắc nhở về cơn cuồng nộ qua.

Thế nhưng giữa cảnh tan hoang , thở của sự sống bắt đầu rón rén trở . Quan binh phân về từng xóm, vai áo còn ẩm lạnh nhưng tay ngừng vung cuốc, lăn đá, kéo gỗ, phụ dân dọn bùn, dựng lều, dựng vách. Nhà nào còn trụ thì sửa sang, chắp kèo, lợp tạm mái tranh; nhà nào cuốn trôi thì vội dựng chòi lá, phủ vải thô để bà con chỗ tránh nắng, tránh gió. Trẻ con lóp ngóp phụ cha khiêng đất, chuyển gạch; những cụ già run rẩy bên hiên đổ nát, đôi mắt mờ đục bỗng ánh lên chút sáng khi thấy bàn tay trẻ tuổi hì hục dựng mái nhà.

Trên triền đê, cờ hiệu của triều đình tung bay phần phật trong làn gió ẩm nặng, ánh lửa từ những bếp dã chiến bập bùng hắt lên gương mặt nhọ nhem của quân và dân. Giữa đống hoang tàn, tiếng chày, tiếng búa, tiếng gỗ va dồn dập như nhịp tim chậm rãi khởi động , báo hiệu một Túc Châu mới đang dần hồi sinh.

Nhờ đoàn tiếp tế kịp thời, dân chúng tuy khổ sở nhưng đến mức đói khát. Song ai cũng hiểu: mưa lũ, nỗi lo lớn nhất chính là dịch bệnh. Cha , Lưu Lẫm, bước giữa sân, chắp tay thưa:

“Tiểu dân tuy chữ nghĩa chẳng nhiều, nhưng sống trong cảnh lũ lụt mấy nên một điều: nạn nước, xác súc vật c.h.ế.t trôi, c.h.ế.t đọng , chính là mầm sinh dịch bệnh. Mong đại nhân cho thu dọn sớm, chôn thật xa khỏi nhà cửa, rắc vôi cho kín thì mới an lòng dân .”

Nghe xong, Tổng đốc gật đầu ngay, lập tức hạ lệnh. Quan binh và dân phu chia tỏa khắp xóm làng, lượm từng con trâu bò c.h.ế.t trương, từng lồng gà vịt, từng mảng cá c.h.ế.t nổi ven ao, chất lên xe kéo chôn ở gò đất xa xôi. Ta đích chỉ huy, mang theo hàng chục bao vôi bột, đổ dày quanh hố chôn để lấp mùi hôi, ngăn ngừa khí độc, cắt đứt đường lây bệnh. Những nhát cuốc dồn xuống đất ướt, những làn bụi vôi trắng tỏa mờ mịt trong gió ẩm, như một bức bình phong che chở, giữ mầm sống cho cả vùng đất Túc Châu hồi sinh cơn đại nạn.

Hỷ Nhi cũng ngơi tay. Nàng mang theo nhiều bó ngải khô từ Phúc Ký, phân phát cho từng nhà, dặn dò tỉ mỉ cách dùng. Nàng cầm từng nắm ngải đưa cho dân, giọng trầm mà dứt khoát:

“Các vị hãy phơi khô, đốt xông quanh nhà, quanh chuồng trại. Khói ngải sẽ đuổi uế khí, tránh bệnh dịch.”

Khói ngải thơm hăng nồng, từng làn cuộn bay trong gió, len lỏi theo từng ngõ nhỏ. Nó hòa cùng mùi vôi mới rắc, hòa cùng mùi tử khí còn phảng phất trong gian, như thể xứ sở trở về từ một tầng địa phủ u ám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss26-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]

Trên nền đất khô bùn, bóng hối hả chạy chạy : kẻ đào hố, kẻ gánh vôi, kẻ phát ngải, kẻ chặt cây dựng lều. Những bàn tay gầy guộc, chai sạn, run run vì đói rét nhưng vẫn ngừng việc. Áo quần rách nát, dính bùn loang lổ, kẻ chân trần lội trong đất nhão, m.á.u rớm một lời than vãn. Không khí căng thẳng nhưng cũng đầy sự đồng lòng. Những gương mặt hốc hác, đôi má hõm sâu, đôi môi nứt nẻ, song trong ánh mắt bớt dần sự lo âu, đó là sự tập trung, tin tưởng và kiên định. Giữa cảnh hậu thiên tai, đầu tiên cảm nhận rõ rệt: nếu cùng một lòng, bất cứ cơn tai ương nào cũng sẽ qua .

Dân huyện Túc Châu trải qua gần một tháng trời bão lũ, hình ai nấy gầy guộc, da bủng như nước và gió rút hết sinh khí. Họ sống nhờ cơm lạt, canh rau từ đoàn cứu tế, chỉ đủ lót qua ngày. Ruộng vườn thì trôi sạch, gia súc gia cầm chẳng còn, tài sản tích góp cả đời phút chốc hóa tro bụi. Có chỉ còn độc một manh áo rách ướt sũng, dính bết da, trẻ nhỏ co ro ôm lấy cha, đôi mắt to trũng sâu, xanh xao như lá úa.

Dọc triền đê, từng nhóm bệt xuống bùn, đôi mắt trống rỗng đồng cạn. Có kẻ lặng lẽ cúi đầu, bàn tay bấu chặt đất ướt mà chẳng thốt thành lời. Có kẻ bật nức nở, tiếng nghẹn như đứt từng khúc ruột. Có kẻ chỉ ôm đầu, bó gối, mái nhà trôi mất hút theo dòng nước mà xót đến tê dại. Không khí tang thương phủ xuống như một tấm khăn xám, trùm kín cả vùng trời đất.

xen giữa màu xám vẫn bóng quan binh, thầy thuốc, dân phu chạy tới chạy lui, phát cơm, phát thuốc, dựng lều bạt. Những gương mặt dính bùn, lưng áo ướt đẫm, vẫn ánh lên sự quyết tâm. Họ giống như những ngọn đuốc nhỏ bé giữa bức màn đêm, sưởi ấm lòng đang run rẩy.

Cha , giọng nghiêm mà khẩn:

“Bà con đừng tuyệt vọng! Nhà cửa thể dựng , ruộng đồng thể khôi phục, chỉ cần giữ mạng, Túc Châu sẽ hồi sinh. Mọi hãy cùng chống chọi, ngày mai nhất định sẽ sáng hơn hôm nay.”

Nghe những lời , thấy gạt vội nước mắt, dậy tiếp tục xắn tay đào đất. Có cụ già gật gù, đôi môi run run như lẩm nhẩm niệm câu cảm tạ. Và ngay lúc , tim chợt nhói đau mà cũng ấm : chính trong cảnh khốn cùng , ý chí sống và lòng kiên cường của con mới rực rỡ hơn bao giờ hết.

Ta cúi đầu lĩnh mệnh, trong lòng dâng lên niềm lo lắng, nhen nhóm thêm quyết tâm. Trời khi vẫn âm u, gió mang theo ẩm nặng nề, quẩn quanh dứt. trong ánh mắt phụ , thấy rõ một vầng sáng cứng cỏi, chẳng cơn cuồng nộ nào thể dập tắt.

Ta bước, lập tức truyền lệnh cho đội quân binh:

“Chư vị chia tỏa xuống từng thôn xóm. Trước hết khơi thông mương máng lấp bùn, dẫn thủy nhập điền, mới dựng lều trại, dọn đất sạch cho dân sớm gieo mạ. Chớ để chậm một ngày, e lúa chẳng kịp mùa!”

PMD

Quan binh đồng thanh lĩnh mệnh, vội vã chia . Từ đầu làng đến cuối xóm, tiếng cuốc xới chan chát, tiếng tre gỗ dựng kèo, tiếng gọi dập dồn, át hẳn khí thê lương còn vương .

 

Dân chúng tuy thể tiều tụy, da dẻ vàng vọt, áo quần rách nát, song khi tin tri huyện Hoàng Tấn sắp đưa lúa giống, gà vịt từ Tương Châu về, ai nấy đều như tiếp thêm sinh khí. Một bà lão tóc bạc phơ, co ro gốc đa, liền bật , nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai, giọng run rẩy:

“Chúng còn đường sống, quá .”

Một tiểu đồng gầy guộc, bụng tóp lép, chân lấm bùn, lon ton chạy theo đám quân binh, ngước mặt mà hỏi:

“Đại ca, ngày mai thật sẽ gieo lúa chăng? Tiểu nhân cũng thể gánh nước giúp mẫu ?”

Người lính trẻ khom xoa đầu nó, khóe môi điểm nụ , song trong mắt vẫn hằn vết mệt nhọc:

“Phải, đây chúng sẽ cánh đồng lúa như .”

Hoàng hôn phủ xuống triền đê, ánh lửa bập bùng soi hằn bóng . Khói ngải quyện cùng mùi vôi, lẫn cả tử khí còn sót , nồng nặc như nghẹt thở. màn khói , những bóng dáng còm cõi, lưng khom nơi bùn đất vẫn ngơi tay. Trong từng bước chân rệu rã, từng bàn tay nứt nẻ, thấy lóe lên ý chí bất khuất của lê dân cơn đại họa.

Loading...