Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:46:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 8: Qua cơn say

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng tràn ngập ánh nắng dịu nhẹ. Chiếc rèm cửa màu kem khẽ lay động theo làn gió sớm, có mùi chanh mật ong thoang thoảng. Căn phòng yên ắng như thể cả thế giới đã ngủ quên, chỉ còn mình tôi tỉnh dậy giữa một giấc mơ không đầu không cuối. Tôi ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Trên bàn, một cốc nước đã vơi nửa. Gối bên cạnh có vết lõm rất nhẹ, như thể ai đó từng ngồi đó rất lâu. Áo hoodie màu xám tro, vắt trên lưng ghế. Là chiếc áo quen thuộc, dày dặn, rộng thùng thình. Thứ tôi từng mượn chú từ hồi lên mười, lúc bị cảm lạnh, rồi bị chú mắng vì không trả lại đúng chỗ.

Tôi với tay, chạm nhẹ vào tay áo. Cảm giác lạnh và thô ráp, như một mảnh thời gian được cất kỹ quá lâu, đến giờ mới dám mở ra. Tim tôi đập nhanh, rất nhanh. Tôi nhắm mắt lại. Tôi mơ hồ nhớ có ai đó đỡ tôi ngồi dậy. Một bàn tay đặt lên trán tôi, chần chừ rất lâu, rồi rút về như bị bỏng. Sau đó là cảm giác ấm áp trùm lên vai. Là chiếc hoodie ấy, là mùi quen thuộc ấy. Tay chú khẽ run khi kéo khoá áo lại gần cổ tôi. Rồi chú thở dài, rất khẽ, như thể sợ tôi nghe thấy. Một tiếng thở dài nặng nề, trĩu cả bóng tối sau lưng. Tôi muốn quay lại nhìn chú, muốn nói điều gì đó, để giữ lấy khoảnh khắc ấy, nhưng mí mắt nặng trĩu, trái tim cũng vậy. Một loạt ký ức ào về như sóng tràn bờ: ánh đèn bar, ly cocktail đỏ rực, vòng tay ai đó kéo tôi ra khỏi đám đông, và tiếng nói trầm trầm xen chút giận dữ:

“Rốt cuộc thì cháu đang phát điên vì cái gì vậy, Miu?”

Tôi gào lên nức nở: “Vì chú đấy! Vì chú không bao giờ nhìn cháu! Vì cháu ghét chú, ghét cả Ánh Nguyệt của chú…”

Bàn tay tôi nắm chặt drap giường, cổ họng khô rát. Tôi không dám tin vào bất kỳ điều gì mình nhớ.

Là thật… hay chỉ là mơ? Tôi quay đầu, chiếc áo hoodie vẫn ở đó. Bên dưới cốc nước chanh là một mảnh giấy nhỏ, chữ viết bằng bút bi xanh: “Tỉnh rượu rồi thì sống cho tử tế. Chú không muốn thấy cháu mất kiểm soát giữa đám người lạ thêm một lần nào nữa.”

Không ký tên, nhưng tôi biết là ai. Mặt tôi nóng bừng, tim đập thình thịch đến đau nhói. Giấc mơ đêm qua hóa ra là thật.

Tôi rửa mặt ba lần, nhưng tay vẫn còn run. Mỗi lần nhìn vào gương, tôi chỉ thấy một con bé xa lạ, với đôi mắt đỏ hoe, môi khô, tóc rối bù, và ánh nhìn vô định như vừa đi qua một cơn bão lòng.

Chuyện đêm qua… Không. Không được nhớ.

Tôi mở điện thoại. Không có tin nhắn nào mới. Không có cuộc gọi nhỡ. Không có một lời nhắc nào về tôi. Hay cái tên đó – Ánh Nguyệt. Tôi mở tủ, chiếc hoodie xám treo gọn gàng trong góc. Tôi nhanh chóng dời mắt, tim đập như trống trận.

Tôi, năm ấy mười lăm tuổi, lần đầu tiên hiểu thế nào là cảm giác mất mặt. Lần đầu tiên, tôi biết mình không còn là một đứa trẻ để được tha thứ mọi điều. Đúng 9 giờ sáng, tôi bước xuống nhà với gương mặt tươi tỉnh đến mức chính mình cũng thấy giả tạo. Trong bếp, chú đang pha cà phê, lưng quay về phía tôi. Tôi hít một hơi.

“Chú nhỏ…” – tôi cất giọng bình thản – “Tối qua… ai đưa cháu về vậy?”

Tiếng khuấy cà phê chậm lại một nhịp.

“Người quen.” – chú đáp, vẫn không quay lại.

Tôi nuốt nước bọt.

“Cháu thấy đầu hơi đau… Chắc uống nhiều quá, nên mơ linh tinh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-8.html.]

“…Ừ.” – chú nhấp cà phê. Lưng vẫn thẳng tắp, không một ánh mắt, không có trách móc, không có lời mắng, cũng không có câu trêu chọc nào như mọi lần.

Tôi thấy lạnh toát. Là vì chú đang lờ đi? Hay vì chú thật sự muốn tôi quên? Tôi ngồi xuống bàn, cố gượng cười: “Chú biết không, cháu còn mơ thấy mình nói lung tung lắm cơ… Như là… ừm… mắng chú chẳng hạn.”

Lần này, chú ngẩng lên. Ánh mắt đó không hẳn là giận, cũng không hẳn là dịu dàng, chỉ là một cái nhìn rất lâu, rất sâu: “Vậy thì quên đi, Miu. Nếu cháu không nhớ… thì cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Tôi im bặt, có gì đó trong n.g.ự.c tôi vỡ ra từng mảnh. Không phải vì câu nói ấy quá tàn nhẫn, mà vì nó quá tử tế. Tử tế đến mức tôi chẳng còn tư cách để gào lên rằng mình đã từng đau.

Sau đêm đó, chú không còn hỏi tôi “ăn gì chưa”. Không còn gửi clip mấy con mèo lười ngáp mỗi sáng. Tin nhắn thưa dần. Những cuộc trò chuyện qua màn hình dừng lại ở hai ba chữ. Những câu hỏi vu vơ trước kia – “stream mấy giờ?”, “hôm nay vui không?” – cũng biến mất. Tôi vờ như không để ý, cố tỏ ra vô tâm, cố bận rộn cho bằng được. Nhưng trái tim tôi vẫn gào thét mỗi lần chú lặng lẽ bước ngang qua trong nhà, như thể tôi chưa từng tồn tại.

Có lần tôi đi học về muộn, ướt mưa, bước vào nhà và bắt gặp chú đang đứng ở bếp. Chúng tôi chạm mặt nhau chưa đến một giây, chú khựng lại, rồi quay đi, chỉ để lại một câu hờ hững: “Tự lau đầu đi, kẻo cảm.” Không còn chiếc khăn lau tóc quen thuộc. Không còn ánh mắt bối rối khi thấy tôi run.

Một sáng nọ, tôi vô tình ghé ngang phòng khách, thấy chú đang định gõ cửa phòng tôi. Nhưng khi tôi bước ra, chú lập tức giấu tay ra sau lưng, giả vờ đang tìm điều khiển ti vi. Tôi giả vờ không thấy, nhưng lòng thì nghẹn lại. Câu chuyện của chúng tôi kết thúc lưng chừng, giống như tôi. Và tôi, cũng không còn nổi loạn nữa, không gào thét, không đập phá, không còn gọi chú nhỏ trong cơn say.

Tôi quay lại làm “cháu ngoan” như đúng kỳ vọng. Tôi vẫn đến lớp đúng giờ, vẫn đạt học bổng, vẫn stream mỗi tối.

Vẫn là Hạ Lam, hotgirl học đường nổi tiếng, tài giỏi, không bao giờ biết thua. Vẫn là Miumiu, nữ game thủ thần tượng vạn người mê. Tôi sống như thể mình đang chạy đua với bóng tối. Mỗi ngày là một cuộc đua không có vạch đích. Chỉ cần dừng lại một nhịp, tôi biết mình sẽ bị nỗi đau nuốt chửng, như thể cả thế giới sẽ sụp đổ vào lồng n.g.ự.c tôi. Tôi lao vào học, vào luyện rank, vào các buổi pitching với ba, casting quảng cáo, nhận phỏng vấn báo chí…

Người ta nói tôi là phiên bản hoàn hảo, nhưng không ai biết, tôi chỉ đang chạy trốn khỏi một ánh mắt. Là ánh mắt chú nhìn tôi, không còn vô tư như trước nữa, có thứ gì đó chậm lại trong cái nhìn ấy…Một thoáng ngập ngừng. Một lần im lặng kéo dài hơn thường lệ. Một cái siết vai khẽ khàng, rồi lập tức thả ra, như thể sợ bản thân vừa phạm sai. Tôi không dám hỏi, không dám đoán. Là yêu? Là thương hại? Hay chỉ là một chút xao động thoáng qua? Tôi dồn hết sức để quên đi nhưng nỗi đau không phai, chỉ hóa thành thứ năng lượng ám ảnh, đẩy tôi leo cao hơn nữa, và rơi tự do khi chẳng còn gì níu lại.

Mười sáu tuổi, tôi đứng trên bục nhận giải MVP khu vực miền Bắc. Hàng nghìn người vỗ tay, ống kính lia tới từng giọt nước mắt của tôi. Truyền thông gọi đó là khoảnh khắc vinh quang, là niềm tự hào của nền Esports Việt Nam. Nhưng với tôi, đó là giọt nước mắt cay đắng nhất, vì sau sân khấu lộng lẫy ấy, tôi thấy chú đứng giữa biển người mà ánh mắt lại không hướng về tôi. Chú nhìn về góc sân khấu, nơi có một cô gái mặc áo blouse trắng, lặng lẽ cười và chúc mừng ai đó khác. Tôi lau nước mắt, cười rạng rỡ trước ống kính.

Rồi đêm đó, tôi lại livestream như chưa từng rơi lệ.

Năm tôi mười bảy, tạp chí Forbes gọi tôi là “Nữ hoàng game thủ thế hệ mới”.

Năm tôi mười tám, tôi lọt vào top 10 “Gương mặt trẻ Việt Nam tiêu biểu”.

Tôi đi qua vô số đèn flash, nhận hàng trăm lời mời quảng cáo, ký tên lên hàng nghìn tấm poster. Tôi đẹp, tôi giỏi, tôi là hình mẫu lý tưởng mà mọi cô gái mơ ước trở thành. Và tôi vẫn lặng lẽ tự hỏ: “Chú có thấy không?”

Ba năm, tôi trưởng thành, tôi thay đổi. Tôi học cách yêu bản thân hơn một chút, học cách chấp nhận sự thật, học cách không gọi “chú nhỏ” trong giấc mơ nữa. Nhưng có một điều tôi chưa từng học được, là học cách ngừng yêu chú. Vì chú, dù vô tình hay cố ý, vẫn luôn để lại chiếc hoodie xám đó trong tủ tôi, từ năm tôi mười lăm tuổi đến tận bây giờ.

 

Loading...