Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:44:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 5 - Thua toàn tập

Đó là một lần thua thực sự, một trận đấu tai tiếng mà tôi không bao giờ quên.

Cái tên Miumiu leo thẳng lên hot search, không phải vì một pha xử lý mãn nhãn hay chiến thắng ngoạn mục, mà vì một cú ném game. Một pha call sai chiến thuật khiến cả team vỡ trận. Một đoạn clip ghi lại khoảnh khắc tôi đứng thần người giữa bản đồ, bị úp sọt chỉ trong ba giây, nhanh chóng lan truyền khắp các group cộng đồng.

“Đúng là không tin tưởng được lũ con gái!”

“Lót đường thôi, đừng mơ gánh team.”

“Con ông cháu cha, chứ trình này rank Bạch Kim còn chê.”

Tôi đọc từng comment. Mỗi chữ như một cú đánh thẳng vào tự tôn. Tôi từng nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ, đã quen với áp lực. Nhưng hóa ra tôi vẫn chưa đủ giỏi để chịu nổi một cú trượt chân ngay giữa sân khấu.

Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong phòng phân tích, không bật đèn, không bật nhạc. Cả toà nhà đã tắt điện, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt tôi trắng bệch. Tôi xem đi xem lại đoạn replay, ghi từng khung hình, đếm từng mili giây, đọc lại từng lời mỉa mai trên mạng như đang tự trừng phạt bản thân. Một cảm giác gì đó đang vỡ ra bên trong, không còn là tức giận hay buồn bã, mà là hụt hẫng, hoang mang, mất phương hướng trong chính thế giới mình từng kiểm soát. Tôi sợ. Không phải sợ dư luận, mà là sợ chú nhỏ. Sợ ánh mắt thất vọng, sợ cái nhíu mày quen thuộc, sợ bị nói thêm một lần nữa: “Đánh như mù.” Nhưng trái ngược hoàn toàn với những gì tôi nghĩ. Chú xuất hiện, không nói gì, chỉ mở cửa phòng, mang theo một chiếc áo hoodie và một cốc cacao nóng. Chú đặt cốc cacao xuống bàn, rồi ngồi xuống cạnh tôi, nhưng vẫn không nói một lời. Chỉ đến khi tôi không nhịn được mà hỏi, giọng khàn đặc:

— Chú không giận à?

Chú nhìn tôi rất lâu, rồi lắc đầu.

— Ai chơi game mà không từng vấp?

Giọng chú trầm, nhẹ như gió.

— Chú còn từng thua cả giải quốc gia vì một pha solo sai, còn bị fan đòi giải nghệ. Nhưng cũng chính vì thế mà chú biết cách đứng dậy.

— Miumiu không phải thua. Miumiu vừa học được một bài học mà mười trận thắng cũng không dạy nổi.

Tôi cắn môi, nước mắt ứa ra lúc nào không hay. Chú đưa tôi khăn giấy, rồi đặt tay lên đầu tôi, xoa rất khẽ, như cái cách chú vẫn hay làm mỗi khi tôi còn nhỏ. Chú không trách móc, cũng không phán xét, chỉ là thấu hiểu. Và trong khoảnh khắc đó, giữa căn phòng phân tích lạnh lẽo, tôi thấy mình nhỏ bé vô cùng, nhưng đồng thời cũng thấy ấm đến lạ.

Lời động viên dịu dàng của chú nhỏ, người luôn tin tôi sẽ làm lại tốt hơn, giống như một tia sáng, nhỏ thôi nhưng đủ để kéo tôi ra khỏi bóng tối của thất bại.

Thế nhưng, cuộc đời không chỉ có những trận đấu để thắng hay thua. Có những ván bài khác, những thử thách không thể tính bằng điểm số hay chiến thuật. Và lần này, ván bài ấy bắt đầu từ một ngày tưởng chừng bình thường – ngày Ánh Nguyệt xuất hiện.

Buổi lễ chào mừng thành viên mới được tổ chức rất đơn giản – chỉ có một chiếc bánh kem và vài lon nước ngọt đặt giữa bàn họp, không hoa, không rượu vang, cũng chẳng có spotlight. Team training vẫn diễn ra như thường cả buổi sáng. Chỉ đến giờ giải lao, chú mới vẫy mọi người lại, bảo có người mới gia nhập.

— Trợ lý hậu cần, người lo lịch trình và ký túc xá cho cả team. Chiều nay sẽ đến. Mọi người chuẩn bị phòng giúp nhé.

Tôi bĩu môi. Chuyện nhỏ như thế, cần gì đích thân chú nhắc? Nhưng vẫn là người đầu tiên đứng dậy sắp xếp lại đồ. Dù sao cũng chỉ là một chị trợ lý, đến rồi đi. Còn tôi, tôi là Miumiu, người mà chú mua riêng cả dàn PC, người duy nhất mà chú gọi bằng giọng nói dịu hơn cả gió sớm. Tôi không ngờ, buổi lễ nhỏ ấy lại là dấu chấm hết cho tất cả những gì tôi từng tin tưởng.

Tôi đang lau màn hình máy thì cửa bật mở. Một đôi giày cao gót màu kem bước vào trước, không phải kiểu luxury, chỉ là một đôi giày công sở bình thường. Cô gái đi sau nó cũng bình thường như thế. Áo sơ mi nhạt màu, quần vải, tóc buộc gọn, không son phấn. Dáng người mảnh khảnh, không có gì nổi bật. Gương mặt cũng không đẹp, nếu không muốn nói là dễ bị lẫn trong đám đông. Nhưng chú nhỏ đã đứng bật dậy khi thấy cô ấy.

— Nguyệt, vào đây, để anh giới thiệu với team.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-6.html.]

“Nguyệt?”

Không phải ‘chị Nguyệt’ như cách chú vẫn gọi người ngoài. Không phải ‘trợ lý Nguyệt’ như trong các cuộc họp. Mà chỉ đơn giản là: Nguyệt.

— Mọi người, đây là Ánh Nguyệt – người sẽ phụ trách hậu cần, ký túc và lịch trình sinh hoạt cho team từ tuần này. Có gì thắc mắc cứ hỏi chị ấy nhé.

Chú nói, nhẹ nhàng hơn cả lúc nói với tôi. Tôi liếc sang người con gái ấy, người vừa bước vào thế giới vốn dĩ là của riêng tôi, mà chưa từng xin phép ai cả. Tôi không ghét chị ấy. Chị ấy quá hiền để bị ghét, quá mờ nhạt để trở thành đối thủ. Nhưng chỉ cần một nhìn ánh mắt của chú lúc đó, tôi đã biết mình không còn là ngoại lệ. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình không đủ giỏi. Không phải trên sàn đấu game, không phải trong kỳ thi học bổng hay casting tuyển thủ, mà là trong chính vùng an toàn tôi luôn tin là của riêng mình, đó là tình cảm của chú nhỏ.

Tôi, người từng quen với vị trí dẫn đầu, từng tin rằng chỉ cần cố gắng đủ thì sẽ có được mọi thứ.

Từ hôm ấy, tôi hiểu ra có những cuộc đua mà xuất phát sớm cũng không bằng một ánh mắt. Tôi có tủi thân, nhưng không yếu đuối. Tôi không định lùi lại, cũng không cam tâm đứng sau bất kỳ ai. Dù ánh mắt ấy từng không dành cho tôi, thì tôi sẽ khiến nó không thể nhìn về ai khác nữa.

Tôi từng nghĩ chú không quan tâm đến phụ nữ, từng ngạo nghễ tin rằng chú chỉ yêu game, yêu sân khấu, yêu chiến thắng, từng tự nhủ rằng chú dịu dàng với tôi, vì tôi khác biệt, vì tôi đủ gần, đủ đáng tin. Nhưng cái cách chú nhìn chị ấy, thứ dịu dàng ấy, tôi chưa từng có. Không ai trong team từng có. Và tôi cũng sẽ không bao giờ có được.

Tối hôm đó, tôi cố ý ở lại muộn sau giờ tập. Tôi giả vờ hỏi thăm setting máy, chỉnh lại ghế, lấy cớ kiểm tra replay… Tất cả chỉ để được nhìn chú thêm một lúc nữa, để xác nhận xem ánh mắt ấy có phải tôi đã từng được nhận lấy? Nhưng không. Chú không nhìn tôi. Tâm trí chú lúc này đã đặt ở một nơi khác.

Tôi về phòng, bật nhạc lớn và nhấn máy gọi cho Yến Nhi.

— Này, cái chị tên Nguyệt làm trợ lý ở công ty chú nhỏ là ai đấy?

Bên kia im lặng một thoáng, rồi Yến Nhi thở dài:

— Ủa, mày không biết à? Là chị Ánh Nguyệt đó. Mối tình đầu của chú Vũ từ hồi cấp hai luôn á. Mà nghe nói là đơn phương thôi, chứ chị Nguyệt lại yêu người khác. Sau chia tay cái người kia thì chị ấy bị tai nạn, mất trí nhớ. Chị ấy du học bên Anh bốn năm. Học cái gì mà Marketing thương mại gì đó. Vừa mới trở về nước được mấy tháng…

Yến Nhi còn nói gì đó nữa, rất nhiều. Nhưng tai tôi đã ù đi. Mọi thứ xung quanh như bị bóp nghẹt.

Tôi tắt máy và ngồi im trong bóng tối. Không nhạc, không đèn, không còn tiếng click chuột quen thuộc. Chỉ còn tiếng tim mình đập chậm hơn, nhưng nặng nề hơn bao giờ hết.

“Mối tình đầu”

Hai chữ ấy vang lên trong đầu như một bản án. Không ồn ào nhưng sắc như dao. Tôi không biết mình đang ghen, hay đang thua. Chỉ biết rằng có một thứ gì đó bên trong tôi vừa sụp đổ. Tôi từng tin rằng chỉ cần mình cố gắng, giỏi hơn, ngoan hơn, kiên trì hơn, ở lại bên chú lâu hơn bất kỳ ai, thì sẽ đến ngày chú nhìn tôi khác đi. Tôi đã chờ ngày đó, như người ta chờ mùa xuân quay lại sau một năm dài lạnh giá. Nhưng hóa ra tôi đã sai. Hóa ra có những cánh cửa chưa từng mở, và có những trái tim chưa từng trống chỗ. Dù tôi có cố bao nhiêu, vẫn chỉ là người đến sau. Người ta có thể thay đổi chiến thuật, thay đổi team, đổi cả lối sống... nhưng không thể thay đổi người đầu tiên đã khắc sâu trong tim.

Tôi nghĩ lại từng ánh mắt chú dành cho chị ấy lúc chiều, chậm rãi và dịu dàng. Không phải thứ ánh nhìn thoáng qua như một lời khen xã giao, mà là thứ ánh mắt đã cất giữ điều gì đó suốt gần hai thập kỷ.

Tôi là người từng dẫn đầu bao trận đấu, từng đứng giữa sân khấu rực sáng, từng nghĩ chỉ cần mình nỗ lực thì không gì là không thể. Vậy mà giờ đây… tôi thậm chí không biết mình đang thua vì điều gì. Không phải vì một đối thủ mạnh. Không phải vì một người con gái giỏi hơn tôi. Mà là vì một cái tên, một ký ức, đã nằm lại trong tim chú nhỏ từ khi tôi còn chưa xuất hiện.

Lần đầu tiên, tôi thấy mình thừa thãi trong thế giới mà mình từng ngạo nghễ bước vào, không phải vì bị ai đẩy ra ngoài, mà là vì có một người khác đã ở đó trước tôi. Cô ấy đã tồn tại quá lâu, quá sâu, đủ để tôi chẳng thể chen vào.

Tôi nhìn mình trong gương, vẫn là Miumiu với ánh mắt từng rực lửa, không biết lùi. Nhưng giờ đây, nó đã mờ và ướt, như thể lần đầu tiên, tôi không biết phải đánh trận tiếp theo như thế nào. Một trận đấu không phải trên bản đồ Summoner’s Rift, mà là trong trái tim một người đàn ông.

Nhưng nếu chị ấy từng bước ra khỏi tim chú… thì tôi tin, mình cũng có thể bước vào.

 

Loading...