Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:53:57
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 29 - Thật bất ngờ
Từ sau tin nhắn đêm ấy, em không nhắn thêm gì. Không lời giải thích. Không một biểu cảm nào rõ ràng. Chỉ là một dấu chấm tròn lạnh lùng nằm cuối hàng chữ: “Nói rõ rồi. Là 'someone' đó.” Tôi đã đọc đi đọc lại tin nhắn ấy không biết bao nhiêu lần. Có lúc tưởng như đã hiểu. Có lúc lại cảm thấy chẳng hiểu gì cả. Nhưng tôi vẫn giữ nó trong hộp thư đến, như một mảnh ghép không thể gỡ bỏ.
Em không chặn tôi. Vẫn xuất hiện đều đặn trên mạng xã hội, vẫn chia sẻ những bài hát, đôi khi là vài dòng ngắn ngủi chẳng nói lên điều gì. Nhưng chính cái cách em viết “chẳng nói lên điều gì” ấy lại khiến người đọc phải dừng lại rất lâu, như thể có điều gì đó đang được giấu đi sau từng câu chữ.
Tôi bắt đầu chủ động hơn, dù chẳng biết gọi tên cái mình đang làm là gì. Nhắn tin cho em mỗi khi bắt gặp một bài hát gợi nhớ đến em, gửi ảnh một tiệm bánh em từng thích, hỏi thăm đôi khi chẳng vì lý do gì cả. Có khi em “seen” nhưng không trả lời. Có khi mất vài ngày mới đáp lại bằng một câu cụt ngủn: “Ừ” hay “Biết rồi”, nhưng chưa bao giờ biến mất. Tôi không đòi hỏi gì hơn, cũng chẳng dám, vì tôi biết rõ mình đang đứng ở đâu. Thứ duy nhất tôi có thể làm lúc này là hiện diện, âm thầm, không náo động, không ép buộc, nhưng cũng không rời đi.
Và rồi, những tín hiệu nhỏ bắt đầu xuất hiện. Một hôm em gửi tôi bức ảnh cũ, bức ảnh đầu tiên tôi và em đứng chung một khung hình. Năm đó em mười tuổi, tôi hai mươi tuổi, em mặc váy búp bê màu trắng, ôm bó hoa to gần bằng người lên tặng tôi trên sân khấu trao giải AOE miền Bắc. Em không nói gì thêm, chỉ là: “Nhanh thật! 10 năm rồi đó”. Tôi nhìn tấm ảnh ấy rất lâu, như thể đang chạm vào một đoạn thời gian đã mất.
Một hôm khác, em gửi cho tôi đoạn video quay trời mưa ở Stanford. Cảnh quay đơn giản, chỉ là giọt nước lăn dài trên mặt kính, tiếng mưa rơi lách tách, và một thoáng bóng em phản chiếu lờ mờ. Vài phút sau, một dòng tin nhắn ngắn gọn hiện lên: “Lâu rồi mới nghe lại tiếng mưa như thế này.” Tôi nhìn dòng chữ đó, rồi bật cười khẽ. Ngày xưa, em từng nói: “Em chỉ ngủ yên khi nghe tiếng mưa.” Và tôi từng ghi âm lại cả một đêm mưa đầu mùa, chỉ để gửi cho em khi em ở Mỹ mùa khô. Không có lời tỏ tình nào. Cũng chẳng ai gợi nhắc chuyện cũ. Nhưng chỉ một đoạn video ngắn, một câu nói vu vơ… đã đủ khiến tim tôi mềm đi. Từng mảnh nhỏ như thế, lặng lẽ kết nối lại với nhau, không ồn ào, không vội vã, nhưng có điều gì đó đang dịch chuyển.
Tháng Sáu đến, tháng sinh nhật của em. Kể từ cái sinh nhật mười tám tuổi ấy, cái ngày chúng tôi lần đầu vượt quá ranh giới chú cháu, đã bốn năm trôi qua, chưa một lần tôi được ở cạnh em vào ngày này nữa.
Tôi quyết định bay sang Mỹ. Không báo trước. Cũng không mong đợi điều gì quá cụ thể. Chỉ muốn một lần được gần em, lặng lẽ chúc mừng sinh nhật, như một người từng quan trọng trong cuộc đời em. Tôi chọn một món quà từ trước cả tháng, một sợi dây chuyền có mặt cỏ bốn lá. Nghe thật trẻ con thật. Nhưng tôi vẫn nhớ, ngày xưa em từng nói cỏ bốn lá là biểu tượng cho tình yêu và hy vọng. Và tôi muốn, dù chỉ là một chút, được trở thành hy vọng của em một lần nữa.
Tôi đến trường em từ sớm, đứng lẫn trong dòng sinh viên tấp nập. Stanford đẹp đến mức choáng ngợp. Những tòa nhà cổ kính, không gian đầy tri thức và tự do khiến tôi thấy mình như kẻ lạc lõng giữa một thế giới quá lớn và quá hoàn hảo.
Dù đã đạt được những gì, trong sâu thẳm tôi vẫn luôn mang mặc cảm về học thức, về sự thiếu vắng một nền tảng như em đang có. Em, của hiện tại, có lẽ đã thực sự thuộc về một nơi mà tôi không thể chạm tới.
Tôi thấy em.
Giữa đám đông trước cổng trường, tôi vẫn nhận ra em ngay lập tức. Em bước ra từ tòa nhà lớn, cười nói cùng bạn bè như thể chưa từng có khoảng cách nào giữa em và thế giới xung quanh. Một cậu trai người Mỹ khoác tay em, ghé sát tai thì thầm điều gì đó khiến em bật cười. Tôi thấy lòng mình se lại – như có một sợi dây vô hình khẽ siết. Tôi tưởng mình đã sẵn sàng. Nhưng không ai có thể sẵn sàng để nhìn thấy người mình yêu thuộc về một thế giới khác, một người khác.
Tôi vừa định bước tới thì một chiếc ô tô đen sang trọng dừng lại, chắn ngang tầm nhìn. Đông Hùng bước xuống xe. Theo sau là bố mẹ em. Họ cười nói, trao nhau những cử chỉ tự nhiên như một gia đình đã thân thuộc từ lâu.
Tôi đứng đó, c.h.ế.t lặng.
Tôi đã tưởng tượng vô số kịch bản cho lần gặp lại này – em ngạc nhiên, em xúc động, em mỉm cười rơi nước mắt. Em sẽ ôm lấy tôi, hoặc chỉ đơn giản là thì thầm: “Anh đến rồi à?” Nhưng không có kịch bản nào cho điều tôi vừa chứng kiến.
Tôi quay đi, bước chân nặng như đeo đá. Không điểm đến. Không phương hướng. Không còn mục đích. Chỉ có một nỗi đau âm ỉ, câm lặng, len lỏi qua từng thớ thịt. Không ồn ào, không giận dữ, nhưng kéo dài và tê tái.
Tôi uống. Ở một quán bar lạ, giữa phố Stanford rực rỡ ánh đèn. Tôi uống như thể chỉ có rượu mới khiến tôi quên đi cảm giác mình là người thừa trong câu chuyện của em. Như thể cồn sẽ xóa đi ký ức, hoặc ít nhất là làm mờ hình ảnh nụ cười của em – nụ cười không còn dành cho tôi.
Điện thoại rung liên tục. Là Yến Nhi. “Chú sang đến nơi chưa? Gặp Lam chưa?”. Tôi không trả lời. Không muốn nói gì. Không còn sức để giải thích.
Không biết qua bao lâu, tôi bắt đầu mơ hồ. Mọi thứ trở thành một chuỗi âm thanh chát chúa, mùi rượu nồng hăng và ánh đèn đỏ lập lòe như cơn sốt. Tôi mặc kệ. Mọi tin nhắn của Yến Nhi tôi đều bỏ qua. Tôi không muốn trả lời bất kỳ ai. Vì không có câu trả lời nào đủ đẹp để khiến tôi không thấy mình thừa thãi trong ngày hôm nay. Tôi ngồi đó, đầu gục xuống bàn, mi mắt nặng trĩu, cho đến khi… một giọng nói vang lên, rất gần: “Vũ!”
Tôi ngước lên. Là em, Hạ Lam. Em đứng đó, thở gấp, mái tóc rối bời, gương mặt nhòe đi dưới ánh đèn nhưng vẫn là em. Em thật sự ở đây. Không phải trong giấc mơ. Không phải qua màn hình. Không phải dưới ánh hoàng hôn của một ký ức cũ. Tôi nhếch môi cười, một nụ cười méo mó đến chính tôi còn thấy đáng thương.
“Lam… anh sai rồi.”
Giọng tôi khản đặc, nghèn nghẹn như vỡ ra từng chữ.
“Có phải anh không nên đến đây? Không nên làm phiền cuộc sống của em thêm nữa?”
Em không nói gì. Chỉ siết chặt lấy túi áo khoác, ánh mắt mở lớn, tròng mắt đỏ hoe. Một phần vì tức giận, một phần vì lo lắng, nhưng còn nhiều hơn thế, là đau lòng.
“Em hạnh phúc rồi.” Tôi bật ra câu đó, như thể chỉ để tự trấn an chính mình. “Anh thấy rồi. Không cần đến một người như anh nữa.”
Tôi gục đầu xuống, nhưng giọng vẫn run lên, nghẹn ứ từng câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-29.html.]
“Anh tưởng chỉ cần thấy em cười tươi hạnh phúc, dù là bên một người khác, không phải anh, anh cũng sẽ buông tay và chúc phúc cho em…”
Tôi dừng lại một chút, hít vào một hơi sâu, rồi gần như thổn thức:
“Chỉ là… anh không ngờ khi điều đó thực sự xảy ra… lại đau đến như vậy.”
Một khoảng im lặng rất dài. Rồi tôi thấy em tiến lại, ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng chạm vào vai tôi bằng một bàn tay lạnh buốt. Không nói gì cả, không trách, không hỏi. Chỉ ngồi cạnh như thể chưa từng rời đi.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong căn phòng khách sạn xa lạ. Đầu óc quay cuồng, nặng như đá đè. Ánh sáng ban mai len qua rèm cửa khiến tôi phải nheo mắt lại.
Cảm giác đầu tiên là trống rỗng.
Không ai bên cạnh. Không tiếng động nào ngoài tiếng điều hòa rì rầm. Tôi ngồi dậy, cố nhớ lại đêm qua, nhưng ký ức chỉ là một chuỗi đứt đoạn lộn xộn. Có rượu. Có ánh đèn đỏ lập lòe. Có tiếng nhạc chát chúa và mùi khói thuốc cay xè. Và có tôi, gục đầu xuống bàn, bỏ mặc mọi thứ.
Chỉ có một hình ảnh rõ ràng trong tâm trí tôi, cứ hiện về như một khung hình bị dán cố định trong ký ức: em cười tươi bên bạn học, bước lên xe với Đông Hùng, bố mẹ em vẫy tay vui vẻ như một gia đình trọn vẹn. Còn tôi, đứng đó như một người ngoài cuộc, rồi lang thang hàng giờ giữa những con phố xa lạ, cho đến khi men rượu kéo tôi chìm xuống.
Còn lại… là những mảnh vụn rời rạc.
Một gương mặt.
Một đôi mắt ngập nước.
Một bàn tay lạnh buốt chạm khẽ vào vai tôi.
Tôi vội lắc đầu. Không, không thể nào. Em chắc chắn đã có một buổi tối vui vẻ — bên gia đình, bên vị hôn phu tương lai. Em thậm chí còn không biết tôi sang đây. Làm sao có chuyện em đi tìm tôi được?
Tôi tự cười chính mình. Có lẽ chỉ là ảo giác. Một giấc mơ chắp vá bởi nỗi nhớ và cơn say.
Tôi đứng dậy, định dọn qua đống đồ đạc vương vãi trên bàn thì ánh mắt tôi dừng lại — nơi mép bàn gỗ cạnh cửa sổ, có một mẩu giấy nhỏ gấp đôi lại, nằm yên lặng như chờ đợi.
Tôi chậm rãi mở ra.
Chữ viết quen thuộc.
Gọn gàng.
Mềm mại.
Là em.
“Sáng nay em có buổi thi quan trọng, không thể bỏ.
Ở đây, chờ em.”
Tôi lặng người.
Tờ giấy run nhẹ trong tay tôi, như chính nhịp tim đang gõ từng nhịp đầy hoang mang. Không có tên người gửi, nhưng tôi biết. Biết quá rõ. Dù chỉ là bốn dòng ngắn ngủi, nhưng từng nét chữ như chạm vào sâu thẳm trong lòng tôi — nơi vẫn chưa bao giờ thôi tin vào điều kỳ diệu.
Có thể… chỉ là có thể thôi…
Đêm qua không phải là giấc mơ.