Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:53:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 27 – Hai lần rời đi
Mười bốn ngày tiếp theo, tôi sống trong một vòng lặp không hồi kết của những cuộc gọi chưa được nghe, những tin nhắn không hồi đáp. Mỗi lần màn hình điện thoại sáng lên, tôi lại giật mình, rồi chùng xuống khi không phải là em. Không chỉ gọi điện, nhắn tin, tôi còn dõi theo từng dấu chân, từng thói quen nhỏ nhất của em trong cuộc sống. Tôi tìm cách xuất hiện, đủ gần để em thấy, nhưng đủ xa để em không thấy ngột ngạt.
Tôi đánh đổi giấc ngủ, đánh đổi sự tự trọng của mình khi những thứ nhận lại chỉ là sự im lặng lạnh lùng, những lần bị từ chối bằng ánh mắt hoặc lời nói. Nhưng tôi vẫn không ngừng cố gắng, bởi vì yêu là phải hành động, là không thể đứng yên trong khi người mình yêu ngày càng xa rời.
Những lời từ chối ngày một thẳng thắn. Những lần im lặng kéo dài hơn. Có những buổi tối, tôi ngồi một mình trong xe, đậu trước cửa nhà em, chỉ để nhìn đèn phòng tắt rồi mới rời đi. Không phải vì tôi còn hy vọng, chỉ là chưa học được cách buông tay.
Ngày này qua ngày khác, sự mệt mỏi đan xen với hi vọng khiến tôi rơi vào trạng thái giằng xé. Có những lúc tôi tưởng như gục ngã, tưởng như không thể kéo dài thêm nữa, nhưng trong sâu thẳm, một phần nhỏ trong tôi vẫn kiên cường bám víu.
Sáng nay, lần đầu tiên sau mười bốn ngày liên tiếp, tôi không gửi tin nhắn cho em. Tôi ngồi đó, nhìn vào màn hình trống, lòng nặng trĩu những lời muốn nói nhưng không thể nào gửi đi. Tôi không buông tay vì hết yêu, mà là vì biết đôi khi tình yêu cũng cần sự tôn trọng – tôn trọng em, tôn trọng khoảng cách mà em chọn. Có lẽ đã đến lúc để em bước đi mà không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ sự nuối tiếc nào mang tên tôi.
Thời gian cứ thế trôi qua. Tôi lấp đầy nó bằng những cuộc họp không quan trọng, những bản hợp đồng vô nghĩa. Tâm trí thì trống rỗng, còn lòng bàn tay vẫn giữ thói quen run nhẹ mỗi khi nhớ về giọng em nói hôm qua: “Có những thứ không phải ai cố gắng hơn sẽ có được.” Tôi biết em không nói sai.
Đúng ba giờ hai mươi sáu phút chiều, điện thoại bỗng sáng lên.
“Hôm nay anh có thể đưa em đi đâu đó không?”
“Em muốn đến nghĩa trang.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tâm trí như bị thôi miên bởi ba chữ cuối cùng. Một lát sau, tôi trả lời: “Được.”
Gió chiều thổi nhẹ khi tôi dừng xe trước cổng. Lam bước ra trong bộ váy xanh xám đơn giản, mái tóc búi cao lộ cổ và xương quai xanh nhô nhẹ. Em không trang điểm, cũng không nở một nụ cười, nhưng ánh mắt không còn đóng kín như những ngày đầu tiên gặp lại.
Chúng tôi không nói gì suốt quãng đường. Tôi chỉ nghe tiếng điều hòa khe khẽ, và tiếng tim mình đập hơi lệch nhịp như thể linh cảm được điều gì đó đang chờ phía trước. Không phải là kết thúc, mà là một vết nứt – nhỏ đến mức tưởng như vô hình, nhưng đủ để ánh sáng len qua.
Cổng nghĩa trang mở ra, cũ kỹ và lặng lẽ như chính buổi chiều ấy. Tôi bước chậm phía sau Lam, nhìn dáng em đi qua những lối cỏ rậm, dừng lại ở một góc nhỏ đơn sơ. Không có bia mộ, chỉ là một tấm đá trắng nhỏ được dựng tạm, phủ kín hoa dại tím nhạt. Tôi đứng lại, giữ khoảng cách. Em ngồi xuống, lấy trong túi ra một bó hoa baby đã khô một nửa, tay run nhẹ khi đặt xuống tấm bia.
– Là con gái. – Em nói khẽ, như đang kể một câu chuyện không đầu. – Em đặt tên con là Thiên Lam. Để khi ai đó gọi tên em… cũng sẽ vô tình gọi tên con một lần nữa.
Tôi không nói gì, chỉ thấy cổ họng như bị thứ gì đó siết chặt.
– Hôm em biết mình mang thai… em từng nghĩ, cuối cùng cũng có một người không bao giờ rời bỏ mình. – Lam cười, rất nhẹ, nhưng mắt không rời tấm bia. – Nhưng rốt cuộc, vẫn là em rời bỏ con trước.
Tôi bước đến, quỳ xuống cạnh em.
– Không phải lỗi của em.
– Cũng không phải lỗi của anh. – Lam quay sang nhìn tôi, giọng bình thản đến tàn nhẫn. – Lúc đó, cả anh và em đều chưa sẵn sàng cho điều này. Em không trách anh, nhưng cũng không còn đủ can đảm để bắt đầu lại.
Tôi nhìn sâu vào mắt em, có nước, có đau, nhưng không còn giận.
– Anh không cần em bắt đầu lại. Chỉ cần em biết… dù em đi đâu, có ai bên cạnh… thì vẫn có một người từng quỳ bên em, ở nơi này, để hứa với một linh hồn bé nhỏ rằng: ba của con sẽ yêu mẹ con suốt đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-27.html.]
Một cơn gió nhẹ lướt qua. Hoa baby khô bay lên vài cánh. Lam cụp mắt xuống, tay siết chặt quai túi, rồi em đứng dậy, quay người bước đi. Tôi không gọi em lại, chỉ lặng lẽ đi theo, đếm từng bước chân em rời xa – như đếm từng nhịp tim mình bị bỏ lại. Trước khi rời cổng nghĩa trang, Lam quay sang nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút run rẩy, pha lẫn cả sự yếu mềm và dũng cảm.
– Lần đầu tiên em đến đây. Cảm ơn anh vì đã đi cùng em. Nếu không có anh, em không nghĩ mình có đủ dũng cảm để bước vào nơi này.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y em, ánh mắt kiên định và dịu dàng nhất trong suốt hành trình theo đuổi.
– Lam, anh sẽ không để em đau một mình nữa. Chỉ cần em cho phép, anh sẽ luôn ở bên em.
Em im lặng một lúc, như đang chiến đấu với chính những rào cản trong lòng, trước khi nhẹ nhàng gật đầu.
***
Sáng hôm sau, tôi đến sân bay cùng Yến Nhi. Con bé ríu rít suốt quãng đường, cố tình lấp đầy khoảng trống bằng tiếng cười. Nhưng tôi biết, đằng sau sự vô tư ấy cũng là một nỗi lo giống tôi. Hôm nay là ngày cuối cùng em ở lại. Sau hôm nay, em sẽ lại biến mất khỏi thế giới của tôi, thêm hai năm nữa, hoặc cũng có thể là mãi mãi.
Chúng tôi vừa bước đến cổng chờ thì thấy họ – Hạ Lam, bố mẹ em, và… Đông Hùng.
Bác gái nhìn thấy Yến Nhi thì liền nở nụ cười xã giao:
— “Yến Nhi à, lâu rồi không gặp. Con càng lớn càng xinh.”
Nhưng khi ánh mắt lướt đến tôi, nụ cười đó vụt tắt, để lại một khoảng lặng băng giá. Bác trai cũng chẳng giấu sự lạnh lùng. Không một lời chào. Không một ánh nhìn. Cả hai quay đi như thể tôi chưa từng tồn tại. Tôi cúi đầu chào lễ phép, không mong họ đáp lại. Chỉ là tôn trọng người từng là bậc trưởng bối, và là bố mẹ của em.
Hạ Lam đứng giữa, tay siết chặt quai túi kéo. Áo khoác dài màu be, tóc buộc gọn, vẻ ngoài tưởng như điềm tĩnh. Nhưng đôi môi mím chặt và những ngón tay run nhẹ đã vô tình tố cáo mọi cảm xúc giấu kín bên trong.
Đông Hùng bước lên. Dáng người cao lớn, vững vàng, gương mặt đĩnh đạc như được lập trình sẵn cho những cuộc tiễn đưa như thế này. Anh ta đứng chắn giữa tôi và Lam, không cần nói gì thêm – tư thế đó đã quá đủ:“Cô ấy sắp là vợ tôi. Anh không còn tư cách gì nữa.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, không tránh né, không thách thức, nhưng cũng không cúi đầu.
— “Tôi chưa bao giờ coi cậu là đối thủ. Tất cả những gì tôi làm đều là mong cô ấy được hạnh phúc. Còn lại, hãy để cô ấy tự chọn.”
Anh ta im lặng, nhưng bàn tay siết lấy tay kéo hành lý của Lam chặt hơn một chút.
Lam quay sang ôm mẹ, ôm bố, nói lời cảm ơn với Đông Hùng, rồi tạm biệt với Yến Nhi. Cuối cùng đến tôi. Tôi lấy từ túi áo ra một album mỏng – bìa da cũ kỹ, được buộc lại bằng sợi dây ruy băng nhỏ. Tôi đưa cho em, không nói gì. Em nhận lấy, hơi ngập ngừng, rồi mở ra.
Bên trong là những bức ảnh tôi đã tỉ mỉ cắt ghép từ những video thi đấu cũ, hậu trường tập luyện, những lần em bị thương nhưng vẫn cười. Và ở trang cuối cùng là một bức ảnh được chụp từ một góc khuất phía xa, một cô gái mặc hoodie trắng đang kéo vali đi vào sân bay, mắt hướng về phía trước. Bức ảnh mờ nhoè, không rõ nét, nhưng tôi biết Lam nhận ra, đó là em của bốn năm trước, cũng tại sân bay này. Dưới bức ảnh là dòng chữ tôi viết tay: “Em nghĩ tôi không đến. Nhưng tôi đã đứng đây. Suốt buổi sáng hôm ấy.”
Tay em khựng lại, ngón tay run lên. Tôi thấy môi em khẽ mở, rồi mím chặt lại. Em không nói gì cũng không nhìn tôi, chỉ chậm rãi lật giở từng trang như đang cố kìm giữ lại thứ gì đó đang dâng đầy trong mắt.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nói nhỏ, chỉ đủ để em nghe thấy:
“Lần này anh vẫn đến, nhưng không núp trong bóng tối nữa. Hạ Lam, anh không thể giữ em lại, nhưng anh sẽ đợi.”
Giữa những tiếng loa vang lên gọi hành khách, tiếng người qua lại rộn ràng, chỉ có im lặng giữa em và tôi là nặng nề nhất. Lam quay đi, không nói gì. Nhưng khi bước qua cửa kiểm tra an ninh, em khẽ ngoái đầu lại – chỉ một khoảnh khắc ngắn, đủ để ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Không có nụ cười, cũng không có nước mắt, chỉ là một cái nhìn, nhưng với tôi, chừng đó là đủ để sống tiếp thêm một ngày.