Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:52:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Em rời đi thật rồi. Không một cái ngoái đầu, không một lời chào. Em để lại tôi đứng đó với hàng trăm câu hỏi lơ lửng chưa kịp có lời giải. Nhưng không sao. Đủ rồi. Tôi không cần thêm thời gian để chắc chắn nữa. Hạ Lam là người phụ nữ tôi muốn, và lần này, tôi sẽ giành lại em bằng mọi giá.

Tôi trở về thành phố vào một đêm mưa. Bầu không khí vẫn đặc quánh hơi nước như cái ngày em rời đi, chỉ khác là lần này, tôi trở lại với một kế hoạch duy nhất: yêu em, và yêu lại bằng tất cả những gì em đã từng cho đi.

Tôi gửi đơn xin nghỉ phép ba tuần – điều chưa từng xảy ra suốt tám năm đi làm, kể cả lúc ốm đau hay những kỳ nghỉ lễ dài ngày. Nhân sự sững sờ, ban giám đốc ngơ ngác. Không ai biết tôi định đi đâu. Tôi chỉ nói một câu: “Giữ nguyên tiến độ. Nếu chậm, tôi sẽ quay lại.”

Tôi dọn về căn hộ gần nhà Lam – nơi em vẫn sống cùng bố mẹ từ khi về nước. Mỗi sáng, tôi đều dậy sớm, xuống dưới tiệm bánh góc phố mua một ổ bánh sừng bò và ly cà phê đen không đường – đúng gu của em. Tôi để trước cửa nhà em rồi đi - không nhắn tin, không đòi hỏi, không chờ đợi. Tôi biết em thấy và cũng biết em cố tình làm ngơ. Nhưng không sao. Lần này, tôi sẽ là người đợi, đợi cho đến khi em buộc phải mở lòng.

Lần thứ ba tình cờ gặp em ở quán sách, em không né tránh nữa. Em nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng:

– Anh theo dõi em đấy à?

– Không phải theo dõi. Anh đang theo đuổi em.

– Em tưởng anh bận lắm?

– Bây giờ anh chỉ bận một việc: cưa lại em.

Lam bật cười, không phải nụ cười dịu dàng của ngày xưa, mà là kiểu cười mỉa mai. Nhưng tôi không giận, vì ít nhất, em đã chịu mở miệng với tôi.

– Giả sử em cho anh một cơ hội, anh định làm gì?

– Không giả sử. Em sẽ cho anh cơ hội, vì em cần biết thế nào là được yêu lại, một cách đúng nghĩa.

Tôi bước lên một bước, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn nửa gang tay.

– Lam, bốn năm trước em từng nói em yêu anh đến mức ngay cả tự trọng cũng không cần. Bây giờ, anh cũng sẽ yêu em theo cách như vậy. Nếu cần quỳ gối giữa phố, cần làm trò hề, hay thậm chí chống lại cả thế giới, anh vẫn sẽ làm, miễn là em chịu nhìn anh.

Lam khựng lại. Lần đầu tiên sau bốn năm, tôi thấy ánh mắt em hoảng hốt. Em không còn giấu nổi cảm xúc nữa. Tôi biết, em vẫn còn yêu.

Tối hôm đó, tôi gửi tin nhắn đầu tiên sau nhiều năm: “Ngày mai, 8h tối, em rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn tối, như một buổi hẹn hò thực sự.”

Không có hồi âm, nhưng 8h tối hôm sau, em vẫn xuất hiện trước cổng nhà. Em mặc váy trắng, mái tóc dài xõa nhẹ, không trang điểm đậm, chỉ có một màu son đỏ nhạt như lần đầu tôi nhìn thấy em trong bộ đồng phục cấp ba, đứng dưới mưa đợi tôi đến đón.

– Chỉ là ăn tối thôi, không có nghĩa là em tha thứ đâu.

– Anh biết. Anh không cần tha thứ. Anh chỉ cần em ngồi đây, nhìn anh, và để anh được bắt đầu lại.

Tôi đưa em đến nhà hàng trên tầng 42 – nơi tôi dự định sẽ cầu hôn em sau chiến thắng vô địch LOL năm đó, nhưng chưa kịp làm. Hôm nay, tôi đặt bàn từ trước, gọi đúng món em thích. Âm nhạc vang lên – bản piano em từng chơi trong những buổi livestream – khiến tim tôi lặng đi. Chúng tôi không nói nhiều, nhưng mỗi lần tôi gắp cho em một món ăn em từng thích, mỗi lần tôi rót thêm nước đúng độ ấm em hay dùng, ánh mắt Lam lại lặng đi, như thể những điều nhỏ bé tôi làm đang dần xuyên qua lớp vỏ bọc bình thản mà em cố khoác lên. Tôi không nhắc về quá khứ. Em cũng không hỏi gì về hiện tại. Nhưng tôi biết, từng khoảnh khắc bên em lúc này đều đang là cơ hội cuối cùng, và nếu tôi không nắm lấy, tôi sẽ mất em mãi mãi.

Khi bữa ăn kết thúc, tôi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, đặt trước mặt em.

– Không phải nhẫn đâu – tôi nói, khi thấy em khựng lại. – Anh không dám cầu hôn, khi em chưa tha thứ. Nhưng đây là một bản hợp đồng.

Lam nhíu mày. Tôi mở hộp: bên trong là một tờ giấy trắng, chỉ có duy nhất một dòng chữ viết tay: “Anh, Tôn Vũ, tình nguyện yêu Hạ Lam suốt phần đời còn lại, bất kể em có tha thứ hay không.”

Tôi đẩy chiếc hộp về phía em.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-26.html.]

– Em có thể ký hoặc xé đi, nhưng anh sẽ vẫn làm đúng như lời đã viết.

Lam vẫn im lặng. Tôi không nhìn thấy rõ biểu cảm của em dưới lớp tóc rủ xuống, chỉ thấy tay em đang run.

– Em không cần tin anh ngay, nhưng xin hãy cho anh cơ hội để chứng minh. Nếu một ngày nào đó, em thấy anh yêu đủ sâu, đủ thật thì hãy để anh nắm tay em lại.

Em không nói gì, nhưng tôi thấy mắt em đỏ. Và trong giây phút ấy, tôi biết em đang chiến đấu với chính mình. Nếu năm xưa, tôi đã từng làm em tổn thương đến mức nát lòng thì bây giờ, tôi sẽ yêu em đến mức không thể thở nổi. Lần này, tôi không cho phép mình đánh mất em thêm một lần nào nữa.

Chúng tôi rời nhà hàng trong im lặng. Tôi đưa Lam về đến cổng nhà. Em không nói lời tạm biệt, chỉ cúi đầu chào rồi bước vào, để lại tôi một mình với đêm gió. Tôi quay đi, chưa kịp bước hẳn ra cổng thì bắt gặp Đông Hùng. Anh ta đứng tựa hờ vào chiếc Porsche Panamera đen bóng, biển số kín đáo nhưng sang trọng đến mức chẳng cần phô trương. Áo sơ mi trắng kiểu Ý ôm vừa vặn, xắn tay gọn gàng lộ ra cổ tay đeo chiếc Patek Philippe dòng cổ điển. Quần âu đen, giày da Ý bóng nhẹ – tất cả được phối không một nhịp lỗi, như thể mỗi đường may đều được đặt riêng cho dáng người cao, vai rộng và khí chất tự tin lạnh lùng ấy. Anh ta không nhìn tôi ngay, chỉ thoáng liếc đồng hồ, như đang kiểm tra một cuộc hẹn quan trọng – mà tôi, vô tình hay hữu ý, lại chính là phần phụ lướt qua trong lịch trình đó. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta khẽ nhướng mày – không ngạc nhiên, không vồn vã, chỉ là một cái nhìn hờ hững, chán ghét được ngụy trang bằng vẻ lịch thiệp của giới thượng lưu.

– Tôn Vũ, không ngờ gặp anh ở đây.

– Tôi lại không nghĩ cuộc gặp này chỉ là tình cờ.

Tôi không chìa tay, anh ta cũng không. Cả hai đều hiểu, cuộc chạm mặt này là điều tất yếu – và chắc chắn chẳng dễ chịu gì.

– Bữa tối với Lam vui chứ? – Anh ta cười, giọng nhẹ tênh, như đang hỏi thăm một người bạn cũ.

Tôi cười nhạt.

– Không tệ. Cảm ơn anh đã “cho mượn” thời gian quý báu.

– Tôi không cho. Lam tự chọn. – Anh ta đáp, ánh mắt sắc lại. – Tôi luôn tôn trọng mọi lựa chọn của cô ấy. Dù đôi khi, đó chỉ là những thử nghiệm sai lầm.

Tôi tiến lên một bước, đứng đối diện anh ta, không né tránh.

– Nếu là thử nghiệm, thì tôi sẵn sàng là người cuối cùng em ấy thử.

– Còn tôi – anh ta hơi nghiêng đầu – không cần thử. Tôi cho em ấy sự an toàn.

Tôi bật cười, lần này là cười thật sự.

– Nếu Lam cần một chiếc phao cứu sinh, có lẽ tôi đã không còn cơ hội. Nhưng em ấy không chọn an toàn. Em ấy chọn người khiến tim mình đập loạn, dù có phải trả giá bằng nước mắt.

Đông Hùng siết nhẹ quai hàm khi bị tôi chạm đúng chỗ đau. Tôi biết tôi luôn là thứ bất ổn nhất trong đời Lam, và cũng là người em từng không thể buông bỏ.

– Tôi không tranh giành. – Anh ta lạnh giọng – Vì cuối cùng, Lam sẽ tự biết đâu mới là bến đỗ tốt nhất cho em ấy.

– Vậy thì tốt. – Tôi đáp, chậm rãi – Chúng ta để em ấy tự chọn.

Tôi quay đi trước, đầu không ngoảnh lại. Nhưng tôi biết lần gặp sau sẽ không còn những câu chào hỏi xã giao. Đây là cuộc đua mà không ai có thể đứng ngoài. Và lần này tôi sẽ không chậm một giây nào nữa.

***

Đêm nay, Sài Gòn vẫn ồn ào như thường, nhưng trong lòng tôi là một khoảng lặng hiếm hoi. Không có Lam, không có ánh mắt từ chối lặng im, không có nụ cười miễn cưỡng hay những cái gật đầu khách sáo, chỉ còn lại tôi, một mình đối diện với chính mình.

Tôi nhìn lịch. Cô ấy sẽ rời đi sau mười bốn ngày nữa. Mười bốn ngày, nếu là trước kia, có thể tôi đã buông tay, nghĩ rằng chẳng kịp làm gì nữa. Nhưng bây giờ, tôi biết mỗi ngày còn lại là một cơ hội mà tôi cần tận dụng đến cùng. Tôi đã từng đánh mất Lam bởi vì chần chừ, bởi vì không đủ dũng cảm, bởi vì nghĩ rằng yêu thôi là đủ. Nhưng giờ tôi hiểu, yêu mà không hành động, thì chỉ là ích kỷ khoác áo lãng mạn. Lần này, tôi sẽ yêu Lam bằng tất cả sự chủ động mà một người đàn ông có thể có – kể cả khi phải đánh cược cả danh dự, tự tôn hay thời gian còn lại trong đời. Tôi không cần em tha thứ, cũng không cần em tin ngay lập tức. Tôi chỉ cần em ở lại đủ lâu để thấy: suốt những năm tháng qua, trái tim tôi chưa từng ngừng yêu em, dù chỉ một khoảnh khắc.

Loading...