Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:52:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 25 – Giữa ranh giới của mất và còn

Tôi rời sân khấu giữa tràng pháo tay xen lẫn những ánh mắt ngạc nhiên. Không ai hiểu, mà cũng chẳng cần hiểu. Tôi cứ thế lang thang ra bờ biển, mặc kệ đôi giày hàng hiệu dính đầy cát, mặc kệ sóng lạnh buốt vỗ vào cổ chân. Tôi cứ đi mãi, như muốn để sóng cuốn đi tất cả. Từng ký ức hiện về – ánh mắt em nhìn tôi năm mười tám tuổi, lần em khẽ đặt tay lên má tôi sau đêm đó, lần đầu tiên em gọi tên tôi, và cả khi em nói sẽ tha thứ nếu tôi đủ dũng cảm để giữ em lại… Tất cả giờ hóa thành những mũi d.a.o – bén, lạnh và âm ỉ – đ.â.m sâu vào từng khoảng trống trong lòng.

Tôi không biết mình đã đi bao xa, cho đến khi nghe thấy một tiếng hét hoảng hốt từ phía sau:

Vũ, dừng lại!

Tôi quay đầu. Em đứng đó – giữa bờ cát, váy trắng tung bay, đôi mắt ánh lên lo lắng tột cùng. Tôi nhìn lại mình. Nước biển đã ngập đến thắt lưng. Tôi đứng yên, không bước tiếp, cũng không lùi lại.

Tôi chỉ nhìn em – như thể ngoài em ra, thế giới chẳng còn điều gì đáng bận tâm. Em chạy đến, dừng cách tôi vài bước. Gương mặt thất sắc.

– Anh điên rồi sao? Anh định làm gì thế hả?

Tôi vẫn im lặng. Chỉ bước tới, và kéo em vào lòng. Em vùng vẫy, nhưng tôi không buông. Tôi không thể, vì tôi biết… nếu buông lần này, tôi sẽ không còn cơ hội nữa. Em thôi không phản kháng. Tôi không biết mình đứng giữa biển bao lâu. Chỉ biết khi ôm em vào lòng, mọi hỗn độn trong tim như dịu lại. Chúng tôi đứng yên, để mặc sóng vỗ vào người, để mặc gió biển lùa qua vai áo lạnh buốt.

– Em lạnh… – Giọng em khẽ run, vừa trách vừa thì thầm.

Tôi buông tay, không phải vì muốn, mà vì sợ. Sợ chỉ cần giữ thêm một giây, tôi sẽ không kìm được nữa mà níu lấy em mãi mãi.

– Xin lỗi. – Tôi nói.

Hai chữ ấy… đã bị giữ lại trong tôi suốt bốn năm. Em im lặng. Chúng tôi lững thững đi lên bờ, cát ướt dính đầy gấu quần. Em khoác thêm chiếc cardigan mỏng ai đó để lại trên ghế. Tôi đưa tay định chỉnh lại cổ áo cho em, nhưng rồi khựng lại. Khoảng cách giữa chúng tôi, nó không chỉ nằm ở bốn năm, mà còn là những điều tôi chưa từng dám đối mặt.

– Anh vẫn thế… – Em bất chợt lên tiếng – Lúc cần nói thì im lặng. Lúc nên lùi thì lại tiến tới.

Tôi bật cười chua chát

– Thật tiếc. Anh đã mong mình khác đi.

Em quay sang nhìn tôi, tỏ ý không hiểu.

- Vì anh không muốn giống người đã từng để mất em.

– Nói như thể anh đang rất hối hận vậy.

Tôi nhìn em, rất lâu, rồi gật đầu.

– Phải, anh vẫn luôn hối hận. Từ ngày em rời đi, từng ngày, từng đêm. Nhưng anh biết mình không có quyền níu kéo em lại… sau tất cả những gì đã gây ra.

Em quay đi, ánh mắt hướng về phía xa – nơi bữa tiệc vẫn sáng đèn, vẫn rộn ràng tiếng cười, như một thế giới khác hoàn toàn với thế giới tĩnh lặng giữa hai chúng tôi.

– Em từng nghĩ, nếu ngày đó anh đến sớm hơn một chút, nếu anh nói rõ lòng mình sớm hơn một chút, có lẽ… chúng ta đã không thành thế này.

Tôi nghẹn giọng.

– Anh đến rồi, chỉ là… anh quá muộn.

Em cười khẽ, nụ cười không chạm đến đáy mắt.

– Bốn năm là khoảng thời gian đủ để một người chữa lành, hoặc quên đi.

Tôi nuốt khan.

– Em đã quên chưa?

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, cuốn theo cả sự im lặng nặng nề giữa hai chúng tôi. Em không trả lời.

Tôi bước gần lại, chậm rãi:

– Còn anh, chưa từng quên. Anh vẫn nhớ từng chi tiết nhỏ về em. Em thích ánh chiều hơn nắng sớm, thích ăn vặt lúc stress, và luôn ngồi bó gối khi buồn. Em từng nói muốn học piano nhưng chưa từng bắt đầu… Anh nhớ tất cả, Lam à. Nhớ đến từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng giấc mơ dang dở của chúng ta.

Em quay lại, đôi mắt ánh lên những cảm xúc pha lẫn: ngạc nhiên, hoang mang, rồi đau lòng.

– Đừng làm vậy, Vũ. Đừng gợi lại những gì không thể quay về.

Tôi nắm lấy tay em.

– Anh không muốn quay về. Anh muốn bắt đầu lại.

– Muộn rồi. – Em lắc đầu, giọng khản đặc. – Em sắp đính hôn.

Tôi không buông tay.

– Em có yêu anh ta không?

Em nhìn tôi, lâu đến mức tôi tưởng thời gian đã ngừng lại, rồi em rút tay ra.

– Không phải việc của anh.

Và em quay đi, để mặc tôi đứng đó, như kẻ bị bỏ lại giữa sa mạc sau một cơn mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-25.html.]

Hy vọng vừa được nhen lên lại tắt lịm, nhưng ít ra, em không nói “có”.

Tối hôm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi một mình trên sân thượng khách sạn, uống hết chai rượu mạnh, đầu óc quay cuồng nhưng vẫn không thể thôi nhớ gương mặt em lúc nói câu “muộn rồi”. Em không còn là cô gái 18 tuổi ngày xưa nữa, và tôi cũng không còn là người đàn ông trẻ con sống vì cảm xúc nhất thời.

Tôi có tất cả – danh tiếng, tiền tài, sự nghiệp, nhưng thứ tôi muốn có nhất thì lại không - là em.

Bốn năm qua, tôi chưa từng hẹn hò nghiêm túc với ai, không phải vì không có cơ hội, mà vì không có ai đủ để khiến tôi quên đi em. Gia đình hối thúc, đồng nghiệp khuyên tôi “nên lập gia đình để ổn định hình ảnh”, nhưng tôi chỉ cười trừ. Trái tim tôi đã ngừng đập kể từ khoảnh khắc em bước qua cánh cổng sân bay năm ấy.

Tôi không ngủ được. Những câu nói của em cứ vang lại trong đầu như một bản ghi không thể tắt. “Muộn rồi. Em sắp đính hôn.”

Và cả ánh mắt ấy – đầy tổn thương, đầy phòng bị, như thể chỉ cần tôi tiến thêm một bước nữa, em sẽ bỏ chạy mãi mãi. Tôi không thể để điều đó xảy ra.

Sáng hôm sau, tôi tìm gặp em, không phải ở bàn tiệc, không phải trong hội trường lễ cưới, mà ở sân sau – nơi có một dãy ghế gỗ hướng ra bãi cỏ và bầu trời xanh nhạt đang dần lên nắng. Em ngồi đó, lặng lẽ như một bức tranh mùa thu. Tôi bước tới.

– Lam!

Em không quay lại, nhưng tôi biết, em đã nghe. Tôi ngồi xuống bên cạnh.

– Có vài điều… bốn năm trước anh không nói được. Giờ đây, dù em có tha thứ hay không, anh vẫn muốn nói.

Em khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không còn sắc lạnh như tối qua, nhưng cũng không còn dịu dàng như những ngày cũ.

– Em nghe.

Tôi hít một hơi sâu.

– Đêm đó ở khách sạn … là anh. Không phải Leo.

Bàn tay em siết chặt. Tôi thấy rõ làn da trắng nhợt dưới ánh nắng bỗng căng lên.

– Anh nói dối.

Tôi lắc đầu.

– Anh cứ nghĩ em biết. Nghĩ rằng em còn nhớ. Nhưng đến khi nhận ra em đang hiểu lầm, anh lại không đủ can đảm để nói ra… vì sợ, nếu em nhớ lại tất cả, em sẽ càng hận anh hơn.

Em bật cười, nhưng là nụ cười đau đến rách tim.

– Vậy ra suốt bốn năm, anh để mặc em sống trong cảm giác nhơ nhớp, tưởng mình đã phản bội… tưởng rằng anh chỉ ở cạnh em vì cái thai.

– Không phải. – Tôi nghẹn giọng. – Anh ở cạnh em vì yêu. Chỉ là… anh nhận ra điều đó quá muộn.

Em quay phắt sang.

– Vậy thì em hỏi anh… 4 năm trước, anh có từng yêu em không?

Câu hỏi ấy buốt vào tim tôi còn hơn bất kỳ lời trách mắng nào. Tôi im lặng, không phải vì không có câu trả lời, mà vì tim tôi đang vỡ ra từng mảnh trước ánh nhìn ấy – ánh nhìn từng tin tưởng tôi đến cùng, nay chỉ còn đầy ngờ vực.

– Nếu thật sự yêu… tại sao không giữ em lại? Không một lời giải thích. Không một lần níu kéo.

Tôi siết tay lại, đầu cúi thấp.

– Vì anh hèn nhát.

Tôi ngẩng lên, mắt nhìn thẳng vào em.

– Vì anh yêu em… nhưng cũng đầy mặc cảm tội lỗi. Em mất con vì anh. Em suýt c.h.ế.t vì anh. Anh cảm thấy mình không xứng đáng được yêu thương nữa. Anh sợ chính bản thân mình không phân biệt được giữa chuộc lỗi và tình yêu.

Giọng tôi run rẩy:

– Anh đã định… sau trận chung kết đó, nếu mọi việc suôn sẻ, anh sẽ cầu hôn em. Anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn, đã tập đi tập lại lời cầu hôn hàng trăm lần trong đầu. Nhưng rồi mọi thứ vỡ nát trước khi anh kịp nói. Em mất con, và anh mất em.”

Giọng tôi vỡ vụn. Những lời chưa kịp nói bốn năm trước, giờ lại như những mảnh vỡ của chính mình – sắc nhọn, đẫm máu, không còn gì để giấu. Lam vẫn không nói gì. Tôi ngước lên. Em nhìn tôi, đôi mắt đầy nước, nhưng lại không rơi một giọt nào. Ánh mắt ấy không còn giận dữ, chỉ là mệt mỏi, như một người đã khóc đến cạn khô nước mắt.

– Em không còn là cô gái ngày đó nữa, Vũ. Em đã học cách sống thiếu anh. Học cách không còn chờ đợi. Không còn tin tưởng một người sẽ quay lại khi mọi thứ đã quá muộn.

Tôi khẽ gật đầu.

– Anh biết. Anh đã sai. Sai từ lúc để em bước vào đời anh một cách mập mờ, lại càng sai hơn khi không dám giữ em lại lúc em quay lưng rời đi. Và anh không mong em lại về chỉ vì cảm động hay vì quá khứ. Anh chỉ muốn em biết rõ sự thật. Để nếu một ngày, em có thể bắt đầu lại, thì không phải bắt đầu từ những dối lừa.

Em đứng dậy, bước chân run run. Tôi nhìn theo, lòng như thắt lại.

– Lam…

Em dừng lại, nhưng không quay đầu.

– Anh đến muộn thật rồi, Vũ ạ. Và muộn… thì cũng vẫn là muộn.

Em quay đi, để lại mình tôi ngồi đó, giữa nắng sớm rực rỡ mà lạnh buốt như đêm mưa. Tôi biết, mình không thể ép em tha thứ, cũng không thể xóa đi những tổn thương quá sâu. Nhưng tôi cũng biết, khoảnh khắc em không còn né tránh ánh mắt tôi, là từ đó, vết nứt đã bắt đầu có một khe hở nhỏ cho hy vọng. Em đi rồi, nưng lần này, tôi sẽ không để em rời đi một lần nữa mà không chiến đấu đến cùng.

Lam à, nếu có một phần trăm cơ hội, chỉ một phần trăm thôi, anh vẫn muốn cược cả đời để giành lại em.

Loading...