Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:50:23
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 18 - Có những dịu dàng chẳng gọi thành tên

Trở lại ký túc xá sau một tháng, tôi không cầm theo máy tính, cũng chẳng đeo balo như mọi lần. Thứ duy nhất tôi mang theo là một chiếc hộp thủy tinh nhỏ, còn âm ấm trong tay. Tôi không nói cho ai biết mình sẽ đến, không báo trước, cũng không mong đợi gì. Chỉ là sau một tháng trò chuyện lác đác qua tin nhắn, anh bảo dạo này bận đến mức chẳng kịp ăn một bữa ra hồn. Tôi dậy từ sớm, làm cơm rang thập cẩm, có đủ rau, thịt và trứng. Tôi không chắc anh sẽ thích, nhưng là món đầu tiên tôi tự tay nấu mà không làm cháy xoong.

Tôi từng nghĩ đời này sẽ chẳng bao giờ có ngày mình đứng trong bếp, loay hoay tìm hiểu sự khác nhau giữa “phi thơm” và “xào săn”. Tôi quen với việc có người giúp việc làm mọi thứ – từ cắm cơm đến rửa nồi. Ấy vậy mà gần đây, mỗi sáng thức dậy, thứ khiến tôi hào hứng nhất lại là một video nấu ăn mới hiện lên trong mục gợi ý; một món chỉ nhìn thôi cũng biết sẽ thất bại, nhưng vẫn muốn thử vì một điều gì đó khó gọi thành tên.

Và lạ kỳ thay, việc ấy khiến tôi thấy mình bình yên. Không còn đấu đá, không còn spotlight, không còn những ánh mắt soi mói hay tin đồn xoay quanh. Chỉ là tôi, căn bếp nhỏ, và ước mong duy nhất: Một ngày nào đó, sẽ có ai đó ăn những món tôi nấu bằng ánh mắt thật lòng.

Tôi bấm chuông, cửa mở sau vài giây. Vũ xuất hiện – người đàn ông khiến tôi mang theo một chiếc hộp cơm đến tận đây, trong một chiều tháng Sáu không có mưa, nhưng lại ẩm ướt đến lạ lùng. Gương mặt anh hốc hác vì thiếu ngủ, ánh mắt như vừa thoáng bất ngờ.

“Em…” – Anh khựng lại. Một giây sau, ánh mắt đảo nhanh xuống hộp cơm tôi đang cầm. “…đến chơi à?”

Tôi đưa hộp cơm ra phía trước, tránh ánh mắt anh: “Đến đưa đồ thôi. Không làm phiền.”

Anh nhận lấy, đầu ngón tay chạm nhẹ vào tay tôi. “Cơm?”

Tôi khẽ gật: “Ừm, cơm rang thập cẩm. Anh nói dạo này không có bữa nào ra hồn mà.”

Anh bật cười – không phải kiểu cười lấy lệ, mà là một tiếng cười thật, đủ để làm mềm lại gương mặt vốn dĩ luôn nghiêm nghị ấy.

“Biết trước than vãn là có đồ ăn ngon thì đã than sớm hơn rồi”  

Tôi bước vào, đặt hộp cơm lên bàn, lẳng lặng rót cho anh ly nước. Anh ngồi xuống ngay ngắn, mở nắp hộp, không nói gì, nhưng tôi thấy rõ khóe môi khẽ cong lên rất nhẹ.

– Em nấu à?

Tôi gật đầu.

– Món đầu tiên không cháy. – Tôi cười nhẹ, chống tay lên má. – Anh là người thử nghiệm đầu tiên đấy.

Anh gắp một miếng, nhai chậm rãi, rồi lại gắp thêm miếng nữa.

– Ừm… Ăn được.

Tôi nhìn anh ăn, tim dường như cũng dịu lại. Không cần lời khen, chỉ cần nhìn anh ăn hết là đủ rồi.

Không ai nói gì thêm, nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, giữa những vết tích của bao lần luyện tập mệt mỏi, tôi thấy mình một lần nữa thuộc về nơi này.

Sau lần đó, tôi bắt đầu quay lại ký túc xá nhiều hơn. Ban đầu là để đưa cơm, rồi tiện tay dọn dẹp vài thứ, rồi ngồi lại góp ý chút chiến thuật khi cả team họp bàn. Lâu dần, chẳng ai ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện vào mỗi tối – trên tay là túi trái cây, vài chai nước điện giải, hay đôi khi chỉ là một hộp cao dán mới.

Không ai cần lên tiếng, nhưng tôi biết – luôn có một người dõi theo, bằng ánh mắt âm thầm và những quan tâm không lời. Anh không bao giờ bảo tôi về, cũng chưa từng bảo tôi ở lại. Nhưng những lúc tôi quên mang áo khoác, luôn có sẵn một chiếc hoodie để bên ghế. Khi tôi ngồi lâu một chỗ, sẽ có ai đó tiện tay chỉnh điều hòa về chế độ ấm hơn. Và lúc tôi cặm cụi ghi chú vào cuốn sổ chiến thuật của team, sẽ có một cốc sữa nóng đặt bên cạnh, không cần hỏi tôi có muốn hay không.

– Dạo này em hay mỏi vai hả?

Một hôm, khi tôi ngồi gập người trên bàn quá lâu, anh hỏi, giọng vẫn trầm đều như mọi lần, nhưng lần này, anh kéo ghế lại sau lưng tôi, đặt hai tay lên vai tôi mà xoa nhẹ. Tôi khựng lại, chẳng dám thở mạnh. Anh xoa từng vòng tròn nhỏ, vừa đủ lực để làm dịu cơ bắp, vừa đủ nhẹ để khiến tim tôi không chịu nổi.

– Ngồi sai tư thế hoài không tốt đâu. – Anh nói. – Với cả… em còn phải chăm em bé nữa.

Tôi mím môi, gật khẽ. Đôi tay anh vẫn đặt trên vai tôi, không vội rời đi. Không ai trong chúng tôi nói gì thêm, nhưng cái cách anh quan tâm, nhẹ nhàng và lặng lẽ, khiến tôi thấy lòng mình dịu lại như một mặt hồ.

**

Tôi cũng bắt đầu giúp team nhiều hơn, không phải trên danh nghĩa huấn luyện viên, càng không phải người ngoài. Chỉ là một người từng trải qua bao trận đấu, bao lần áp lực, nên thấu hiểu những thứ họ chưa kịp nhận ra.

– Pha này cậu lên hơi vội, đáng lẽ chờ tín hiệu từ xạ thủ đã. – Tôi nói nhỏ khi xem lại đoạn ghi hình. – Nếu lui một giây, Vũ có thể cover cho cậu.

Hoàng – người đi rừng mới – gãi đầu cười:

– Em chưa quen nhịp anh Vũ, chị nhắc đúng ghê.

Lúc đó, tôi không nhìn Vũ, nhưng tôi biết anh nghe thấy.

Càng ngày, tôi càng hiện diện nhiều hơn trong các buổi phân tích trận đấu. Có những lần căng thẳng, tôi là người pha trò để cả team bớt áp lực. Cũng có những đêm, tôi ngồi lại cùng Vũ sau giờ họp, cùng nhau xem lại những đoạn replay, trao đổi bằng ánh mắt nhiều hơn lời nói. Giữa ánh đèn màn hình và tiếng click chuột, chúng tôi ngồi gần nhau như thế, chỉ cách nhau nửa cánh tay.

Một lần, Vũ cau mày vì chiến thuật của đội quá dễ bị bắt bài. Tôi ngồi im lặng mười phút, rồi thì thầm: “Nếu đẩy tempo nhanh hơn ngay đầu trận, ép đối phương dùng tài nguyên sớm, họ sẽ lộ lỗ hổng thôi.”

Vũ liếc tôi một cái, không nói gì, nhưng hôm sau trong buổi đấu tập, cả team bất ngờ chuyển sang lối đánh ấy và giành chiến thắng. Sau trận, Quân cười khì: “Miumiu mà làm coach thì cũng chẳng thua kém ai đâu nha”.

Tôi chỉ cười, nhưng trong lòng lại dậy lên một cảm giác lạ, vừa tự hào, vừa ấm áp.

Nhiều lần, tôi tự hỏi… nếu như mọi thứ dừng lại ở đây, giữa những đêm thức trắng vì ước mơ chung, vì hy vọng chung, liệu có phải tốt hơn không?

Chẳng cần danh phận, chẳng cần tương lai rõ ràng, chỉ cần có anh – đủ gần để tôi cảm nhận, đủ xa để không làm tổn thương nhau.

**

Tôi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng sinh hoạt chung, tay ôm một chiếc gối lông mềm, mắt lim dim vì mệt. Hôm nay tôi qua sớm, mang theo một nồi canh gà hầm hạt sen. Cả buổi chiều đứng bếp, chân đau rã rời, lưng cũng ê ẩm, nhưng kỳ lạ là lòng lại thấy nhẹ tênh. Chiếc áo hoodie rộng tôi mặc vẫn không đủ để giấu hoàn toàn vòng bụng đang lớn lên từng ngày. Thai đã bước sang tháng thứ năm. Gần đây, tôi bắt đầu cảm nhận rõ rệt những chuyển động mơ hồ dưới da, như những bong bóng nhỏ đang vỡ ra, nhẹ nhàng mà bền bỉ.

Vũ ngồi cách tôi một đoạn, tay vẫn cầm bảng chiến thuật vừa chỉnh sửa cho buổi tập mai. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên một nửa gương mặt anh, mỏi mệt nhưng vẫn tập trung. Tôi nhìn anh, không hiểu sao lại muốn nói một điều gì đó.

“Dạo này em hay bị đau lưng…” – Tôi nói khẽ, như một lời thở than vu vơ.

Vũ ngẩng lên, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống bụng tôi, rồi dừng lại ở đó lâu hơn một chút. Anh không nói gì, chỉ đứng dậy, đi vòng ra phía sau sofa.

“Tựa lưng ra.” – Giọng anh trầm, có phần gượng gạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-18.html.]

Tôi làm theo, và chỉ vài giây sau, cảm nhận những đầu ngón tay to và thô của anh đặt lên bả vai mình, ấn nhẹ. Động tác không mấy thuần thục, đôi chỗ còn hơi vụng về, nhưng tôi không nỡ cười, chỉ thấy tim mình như co lại từng nhịp.

“Em bé… có đạp chưa?” – Anh hỏi khẽ, như thể sợ làm vỡ bầu không khí đang yên tĩnh.

Tôi gật đầu, rồi cầm tay anh, chậm rãi kéo xuống phía dưới – nơi lớp vải áo mềm mỏng chẳng thể che nổi những rung động từ bên trong.

Một nhịp.

Hai nhịp.

Bất chợt, một cú đạp nhẹ như cánh bướm chạm vào tay anh.

Tôi thấy Vũ hơi khựng lại. Ánh mắt anh, lần đầu tiên kể từ sau tất cả, hiện lên một vẻ gì đó không thể gọi tên, ngỡ ngàng, lạ lẫm, và sau đó là một nụ cười rất khẽ.

“Thật không ngờ…”

Tôi nhìn anh, môi mấp máy: “Anh muốn đặt tên con là gì?”

Anh im lặng rất lâu. Đến mức tôi tưởng mình lỡ lời.

“Con gái thì tên là Lam.” – Anh đáp. “Giống mẹ.”

Tôi cười nhẹ, cảm thấy sống mũi mình bỗng cay xè. “Còn con trai?”

Vũ nhìn tôi – ánh mắt sâu và tĩnh lặng, như mặt hồ đêm không gợn sóng, chỉ phản chiếu những điều không nói thành lời.

“Vẫn tên là Lam.”

Tôi không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, khẽ đặt tay lên bàn tay anh vẫn còn để nguyên nơi bụng tôi, như sợ rằng nếu rút lại, sẽ chẳng bao giờ có cơ hội cảm nhận lần thứ hai. Một buổi chiều yên ả, một chút dịu dàng đủ làm trái tim tôi tưởng như đã khô cạn nảy nở trở lại.

**

Hai tuần sau, anh bất ngờ bảo tôi thay đồ, đưa đi đâu đó mà không nói trước.

“Đi khám thai. Lịch khám định kỳ… em hay quên.”

Tôi nhìn anh sửng sốt. “Ai nhắc anh vậy?”

“Phòng khám gửi thông báo vào app. Anh check từ lâu rồi.”

Tôi ngoan ngoãn theo anh đến phòng khám. Lần đầu tiên tôi thấy anh ngồi trong phòng chờ bệnh viện, chân không ngừng rung nhẹ, hai tay đan vào nhau – căng thẳng hơn cả khi chờ đến giờ thi đấu trận chung kết.

– Thai hơi nhỏ so với chuẩn. – Bác sĩ nói, ánh mắt lướt qua tôi rồi dừng lại ở anh. – Mẹ cần nghỉ ngơi tuyệt đối. Không thức khuya, không lo nghĩ nhiều. Nếu không… sẽ ảnh hưởng cả hai mẹ con.

“Cô ấy đang sống ở ký túc xá. Có cần chuyển về nhà không?” – Anh hỏi, lần đầu lên tiếng rõ ràng, dứt khoát.

Tôi giật mình nhìn anh. Bác sĩ cười bảo nếu có người chăm sóc kỹ càng thì ở đâu cũng được. Vũ siết nhẹ tay tôi – không nói gì thêm, nhưng ánh mắt thì rất rõ ràng: từ giờ phải chăm lại bản thân đi, nghe chưa.

Trên đường về, tôi ngồi ghế phụ, hai tay ôm khư khư tập hồ sơ khám thai y tá vừa đưa. Bên trong là tấm ảnh siêu âm in mờ, nhỏ xíu, nhưng khiến tôi muốn cười khẽ mỗi khi nhìn vào. Tôi rút nó ra, nghiêng nghiêng ngắm dưới ánh nắng.

“Anh nhìn xem…” – tôi xoay tấm ảnh về phía Vũ – “Cái mắt ti hí này, có phải… hơi giống bố không?”

Vũ liếc qua, không nói gì, nhưng khoé miệng khẽ cong lên.

“Đáng yêu thật đấy. Nếu là con trai, chắc chắn sẽ giống Vũ” – tôi lẩm bẩm, tủm tỉm cúi xuống, hôn nhẹ lên tấm ảnh.

Vũ vẫn không nói gì, nhưng chân ga bất giác giảm nhẹ. Xe lùi tốc độ như chính những bước chậm rãi trong lòng anh lúc này. Tôi nhìn anh, rồi nhìn tấm ảnh, thấy tim mình cũng chậm lại một nhịp.

Buổi tối hôm đó, tôi bị “cấm bếp”. Vừa bước xuống giường định vào nấu cháo cá chép, Vũ đã chặn lại bằng ánh nhìn nghiêm nghị: “Em chỉ cần nằm. Còn lại để anh.”

Nửa tiếng sau, anh loay hoay trong bếp như một ông bố trẻ vụng về, tay trái cầm muôi, tay phải lật sách công thức trên điện thoại. Mùi hành phi cháy xém thoảng ra ngoài. Tôi không nhịn được cười.

“Không được cười.” – anh gắt nhẹ – “Bác sĩ dặn rồi, tránh kích thích tâm lý”

Tôi cười to hơn: “Thế để em vào giúp”

“Không.” – anh ngắt lời, đẩy tôi về sofa – “Uống thuốc. Nằm xuống. Nhắm mắt lại. Anh đếm đến ba mà em còn đứng là anh cáu thật đấy.”

**

Đêm trước trận chung kết. Cả team đều tập trung cao độ. Tôi nấu một nồi súp lớn – thứ dễ tiêu và ấm bụng, làm đồ ăn đêm cho cả đội. Tôi vẫn chờ anh về đến nửa đêm, như một thói quen chẳng biết hình thành từ bao giờ.

Trời lại mưa, tiếng mưa rơi bên ngoài hòa với mùi súp thơm nhè nhẹ. Tôi ngồi dựa vào bàn, mắt díp lại. Khi tiếng cửa mở ra, tôi chưa kịp ngẩng lên thì đã cảm nhận được hơi ấm quen thuộc.

– Lam…

Là anh. Tôi chỉ khẽ gật, định đứng dậy nói anh ăn chút gì, nhưng cơ thể không nghe lời nữa. Bàn tay anh luồn sau lưng tôi, nhẹ nhàng bế lên.

– Anh làm gì vậy… – Tôi hỏi, mắt vẫn chưa mở nổi.

– Về phòng. Ngủ.

Giọng anh nhỏ, cộc lốc nhưng là thứ duy nhất khiến tôi thấy mình được an toàn. Trong vòng tay anh, tôi mơ hồ nghĩ đến ngày mai, trận chung kết, những ánh đèn, và một tương lai chưa gọi thành tên. Nếu đây là hy vọng, thì xin hãy để em tin thêm một lần.

Loading...