Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:49:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 15 - Ngày em không còn phải một mình

Tôi tỉnh lại trong một căn phòng trắng toát, thứ ánh sáng đèn huỳnh quang lạnh lẽo đổ xuống trần nhà khiến mắt tôi hoa lên. Ngoài cửa sổ, bóng đêm đã phủ kín bầu trời, đèn đường hắt vào lớp kính mờ một quầng sáng vàng đục, như chiếc đèn dầu lập lòe giữa căn phòng bệnh viện vô hồn. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí, tiếng máy đo nhịp tim đều đặn như lời nhắc rằng tôi vẫn còn sống, dù phần hồn đã lạc đâu đó giữa thực tại và cơn ác mộng chưa dứt. Cơ thể nhẹ bẫng, trống rỗng, như thể tôi vừa thoát ra khỏi một cơn ác mộng dài, nhưng thực tại lại không dễ chịu hơn là bao.

Cánh cửa mở khẽ. Chị Mai – trợ lý team tôi – bước vào, gương mặt lo lắng như thể vừa trải qua một ngày dài đầy biến cố.

– Em tỉnh rồi? Chủ tịch và phu nhân đang trên đường đến.

Tôi nheo mắt, cổ họng khô rát:

– Việc nhỏ như vậy, sao lại phải gọi bố mẹ em?

– Chị không báo. Chủ tịch xem livestream trận đấu, thấy em đổ gục tại chỗ. Chuyện lớn như vậy, sao em không nói chị biết hả Lam?

Tôi quay mặt đi, không buồn trả lời, một phần vì mệt, phần khác vì không hiểu chị đang nói tới “chuyện lớn” nào. Chị Mai hơi ngập ngừng, rồi hạ thấp giọng:

– Bác sĩ nói em cần phải nghỉ ngơi tuyệt đối. Cơ thể em suy nhược nặng, và… thai rất yếu, có dấu hiệu dọa sảy. Có lẽ sắp tới em Không thể tập luyện và thi đấu cùng đội tuyển được. Không thức khuya, không uống rượu bia, không chất kích thích, không …

Tôi bật dậy khỏi giường như có ai vừa xô mạnh từ phía sau, tiếng túi truyền dịch khẽ lách cách.

– Chị… chị nói gì cơ?

Thấy vẻ mặt tôi ngơ ngác, chị hơi khựng lại

– Lam, đừng nói với chị là em không biết bản thân mình mang thai nhé? Đã được bốn tháng rồi.

Tôi c.h.ế.t lặng. Tim tôi như ngừng đập trong vài giây. Tôi nghe rõ từng từ, nhưng không thể hiểu nổi. Mang thai? Bốn tháng? Đêm đó, chỉ một lần duy nhất, với chú. Tôi không nhớ mình đã sống những ngày sau đó ra sao. Tôi bị trễ kinh nguyệt, cơ thể mệt mỏi, uể oải, cũng nhạy cảm hơn với tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ. Tôi vẫn luôn nghĩ đó là hậu quả của rượu bia và mất ngủ triền miên. Hoá ra đó lại là dấu hiệu của một sự sống đang nảy nở trong cơ thể tôi.

Không có niềm vui, cũng chẳng phải sợ hãi – chỉ là một khoảng trống mênh m.ô.n.g mở ra trong lòng, như thể ai đó đã khoét rỗng trái tim tôi chỉ trong một giây ngắn ngủi. Tôi không biết phải làm gì, không biết mình nên cảm thấy gì. Cả cơ thể tôi lạnh toát, như đang chìm dần vào đáy nước.

Chị Mai vội bước tới, nắm lấy tay tôi: “Lam! Em không sao chứ? Bình tĩnh… Đừng kích động. Bác sĩ dặn…”

Tiếng cửa mở đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Mẹ bước vào trước, theo sau là bố tôi – gương mặt tối sầm, ánh mắt nén giận đến mức đáng sợ. Hẳn họ đã biết hết mọi chuyện.

Tôi nhìn mẹ – đôi mắt bà đã hoe đỏ từ lúc nào. Không nói một lời, bà bước nhanh tới giường, ôm chặt tôi như sợ tôi biến mất bất cứ lúc nào.

– Khổ thân con gái của mẹ… Sao lại ra nông nỗi này hả Lam?

Tôi không còn gồng được nữa. Lần đầu tiên trong đời, tôi để nước mắt rơi tự do trước mặt bố mẹ. Khóc như thể bao nhiêu tủi thân, uất nghẹn, tổn thương, sợ hãi và cô đơn dồn nén suốt 18 năm đều bùng nổ chỉ trong khoảnh khắc này. Tất cả những lần ngẩng cao đầu để giấu đi sự yếu đuối, tất cả những đêm dài không dám khóc, đều trào ra trong một tiếng nấc.

– Không sao rồi con. Có mẹ đây rồi. Không ai được phép bắt nạt con gái mẹ nữa.

Tôi khóc to hơn. Giây phút ấy, tôi chẳng còn là Miumiu tinh ranh, nổi loạn, cũng chẳng phải người kế thừa lạnh lùng mà thiên hạ gán danh, chỉ là Hạ Lam – đứa con gái nhỏ của bố mẹ, lần đầu biết thế nào là sụp đổ. Tôi nhận ra mình đã cô đơn đến nhường nào. Dù có gồng lên mạnh mẽ ra sao, tôi vẫn chỉ là một đứa con gái nhỏ đang cần một chỗ để dựa vào.

Bố tôi vẫn đứng đó, không tiến lại, nhưng giọng ông vang lên – trầm, chậm, nhưng từng từ đều như d.a.o cứa vào lòng:

– Lam! 18 năm qua, con luôn là đứa con gái khiến bố mẹ tự hào. Bố luôn tin tưởng con tuyệt đối. Chưa bao giờ can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của con. Nhưng lần này… bố sai rồi, đúng không?

– Bố… con xin lỗi… – tôi nghẹn ngào, đầu cúi gằm như đứa trẻ phạm lỗi.

Tôi không dám ngẩng lên nhìn ánh mắt bố, vì tôi biết, trong đó có thất vọng. Nhưng còn hơn thế, là nỗi đau của người bố không thể bảo vệ con gái khỏi những sai lầm tự hủy hoại chính mình. Lần đầu tiên, sau bao nhiêu ngày tháng nổi loạn, một mình khiêu chiến với cả thế giới, tôi thực sự thấy mình sai, thấy có lỗi với bố mẹ. Tôi vốn sinh gia từ vạch đích, là điển hình cho những câu cửa miệng mà người ta hay nói về richkid: sinh ra đã ngậm thìa vàng, có đi lùi tám kiếp cũng không về lại được vạch xuất phát. Bố mẹ tôi chưa từng để tôi thiếu thốn bất kỳ thứ gì, cả tình cảm lẫn vật chất. Từ bé đến lớn, chỉ cần là thứ tôi thích, đều nhất định có được. Tôi có thừa điều kiện và năng lực để giành lấy mọi thứ, mà không cần ỷ lại vào bố mẹ. Tôi từng nghĩ mình bất bại, từng nghĩ chỉ cần đủ mạnh mẽ, thì chẳng ai làm tổn thương được mình. Nhưng chỉ có một thứ duy nhất tôi mãi mãi không bao giờ có được - Trần Tôn Vũ. Chỉ vì một người đàn ông không yêu mình, tôi tưởng như cả thế giới sụp đổ. Tôi đã dùng sự nổi loạn để khỏa lấp một tình yêu không lối thoát, rồi tự tay đẩy bản thân xuống đáy, vỡ tan từng mảnh vụn trong vô vọng. Tôi không chỉ làm đau chính mình, tệ hơn nữa là, tôi còn làm tổn thương cả những người thực sự yêu mình nhất.

– Nó là thằng nào?

– Bố, con xin bố… Con sai rồi. Nhưng con sẽ tự chịu trách nhiệm. Con không cần ai chịu trách nhiệm thay con cả.

Giọng bố tôi gằn lại, lần đầu tôi thấy ông mất kiểm soát:

– Con có hiểu không, Lam? Bố mẹ nâng niu con như báu vật suốt 18 năm, không phải để con tự hủy hoại mình vì một thằng đàn ông. Là ai?

Câu cuối bố nói gần như hét lên. Tôi chỉ biết lắc đầu. Tôi không muốn nhắc đến người đó nữa. Không muốn, cũng không thể. Nhưng ngay lúc đó, cửa lại mở, một giọng nói trầm khàn vang lên:

– Là cháu, thưa chú.

Cả căn phòng như đông cứng lại. Vũ bước vào, ánh mắt rắn rỏi mà sâu lặng, không còn vẻ dửng dưng thường ngày, chỉ còn lại một người đàn ông đang đứng giữa giông bão – không trốn tránh, cũng không biện minh. Bố tôi quay phắt lại, ánh mắt sắc như d.a.o găm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chuong-15.html.]

– Cậu giỏi lắm, Tôn Vũ. Ngay cả con gái tôi cũng dám động vào.

– Là lỗi của cháu. Cháu sẽ chịu trách nhiệm với Lam.

– Trách nhiệm? – giọng bố tôi rít qua kẽ răng. – Cậu tưởng nhà họ Hạ cần một thằng đàn ông đến hợp thức hóa cái thai này à? Cậu có tin là đến cả việc “đổ vỏ” cho con gái tôi cũng cần phải xếp hàng không? Con gái tôi, dù có thành ra thế nào, cũng không đến lượt cậu trả giá!

Vũ không né tránh, cũng không cãi lại. Giọng chú nhỏ, nhưng vững như thép:

– Chú Long, cháu chưa từng có suy nghĩ đó. Với Hạ Lam, … là cháu trèo cao rồi.

Tôi quay sang nhìn bố. Sau ngần ấy ngày tháng, tôi không còn cảm thấy chênh vênh, không còn lạc lõng giữa bão giông cuộc đời. Tôi gục đầu vào vai mẹ, cố kìm từng tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. Tôi không còn thấy mình rẻ rúng, bẩn thỉu nữa. Tôi vẫn là viên minh châu quý giá nhất của bố mẹ, được bảo vệ bằng cả yêu thương và quyền lực. Dù trời có sập xuống, cũng sẽ có người đỡ cho tôi, vỗ về tôi trong vòng tay an toàn nhất.

Bố lướt qua người chú rồi nhìn về phía tôi, ánh mắt ông bỗng dịu đi một chút khi thấy tôi vẫn đang dựa vào vai mẹ, nước mắt chưa khô.

– Là trách nhiệm, hay là trừng phạt? Bố để con tự quyết định.

Nói rồi, bố mẹ tôi rời khỏi phòng, để lại một khoảng lặng đầy căng thẳng giữa tôi và chú. Tôi không dám nhìn chú. Giọng tôi khàn đặc:

– Chú về đi. Việc này không liên quan tới chú.

– Có liên quan. Rất liên quan.

– Chú nghe rồi đấy. Tôi không cần chú chịu trách nhiệm. Tôi sai, tôi tự chịu.

Chú bước tới, khẽ đưa tay ra như muốn nắm lấy tay tôi. Nhưng tôi lập tức rụt lại. Chú nói, bằng giọng điềm đạm nhưng đầy sâu lắng:

– Lam, tôi không làm việc này vì em cần. Tôi làm... vì tôi muốn.

Tôi ngẩng lên nhìn chú, bàng hoàng. Không phải vì câu “chịu trách nhiệm” – mà vì chú vừa đổi cách xưng hô. Không còn “chú – cháu”, mà là “tôi” và “em” – không còn khoảng cách vai vế, không còn hàng rào trách nhiệm, không lời hứa hẹn, chỉ còn lại những nỗi đau chưa kịp gọi tên.

Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt – người từng là ánh sáng duy nhất tôi theo đuổi suốt những năm tháng trưởng thành, cũng là cơn bão đầu tiên cuốn tôi vào vòng xoáy không lối thoát. Trong ánh mắt ấy, tôi không thấy sự nuối tiếc, không thấy sợ hãi hay bối rối. Chỉ có sự tĩnh lặng – tĩnh lặng đến đáng sợ, nhưng cũng chân thành đến nghẹn ngào.

Tôi không biết mình đang run vì sợ hay vì xúc động. Cổ họng khô khốc, mọi câu chữ nghẹn lại trong lồng ngực. Phải chăng đây chính là điều tôi đã chờ đợi bao lâu nay? Một sự thừa nhận? Một bước tiến về phía tôi, không phải vì trách nhiệm, mà vì chính trái tim người đó?

– Vì chú muốn? – tôi lặp lại, khẽ hỏi như cần được xác nhận.

Chú – không, Vũ – không nói gì thêm, chỉ gật đầu chậm rãi mà chắc chắn. Tôi bật cười, một tiếng cười khàn đục, như vừa cười vừa khóc. Bao nhiêu giấc mơ tôi từng vẽ, từng đau đớn xé nát, nay bỗng có nguy cơ trở thành sự thật. Nhưng có điều gì đó trong tôi đã vỡ rồi, vỡ quá sâu, quá lâu, không thể lành lại trong một đêm, hay chỉ bằng một câu nói.

– Muộn rồi... – tôi thì thầm – Quá muộn rồi.

– Không bao giờ là muộn – Vũ ngồi xuống mép giường, giọng anh trầm lặng – Nếu em còn muốn tin một lần.

Tôi quay mặt đi. Ánh đèn huỳnh quang hắt lên khung cửa kính tạo thành một vầng sáng nhạt nhòa. Tôi thấy bản thân mình trong đó – nhòe nhoẹt, méo mó, và quá đỗi xa lạ.

– Cháu... em không biết nữa... Em mệt rồi.

Tôi không đẩy anh ra, cũng không giữ lại, chỉ là buông xuôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi không cố gồng lên mạnh mẽ, không cố giấu nỗi đau, cũng không cần bất kỳ lớp mặt nạ nào nữa. Anh không nói gì, chỉ im lặng ngồi cạnh tôi, mà sao sự im lặng ấy lại khiến lòng tôi chật chội đến thế? Một lúc sau, tôi nghe tiếng anh rất khẽ:

– Tôi biết mình sai. Nhưng nếu còn một cơ hội... dù là nhỏ nhất... tôi muốn bên em. Không phải vì đứa bé. Mà vì em.

Tôi nhắm mắt lại, mím môi đến bật máu. Nước mắt lăn dài xuống gối, âm thầm và nóng hổi. Tôi muốn tin, muốn lắm. Nhưng tôi sợ, sợ nếu lần này mình lại sai, thì sẽ chẳng còn gì để mất nữa. Không còn đủ sức đứng dậy thêm lần nào nữa. Nhưng tôi vẫn không nói gì. Có lẽ, chính sự im lặng ấy là câu trả lời duy nhất tôi có thể dành cho anh lúc này.

Tôi tỉnh dậy khi trời đã về khuya. Ánh đèn mờ dịu hắt lên trần phòng bệnh, và tôi nhận ra không gian không còn trống vắng như những lần trước. Bên cạnh giường là một tô cháo còn bốc khói, đặt gọn trên chiếc khay nhỏ. Ai đó đã gọt sẵn táo, để trong hộp thủy tinh. Và Vũ – người đàn ông khiến tôi yêu, hận, nhớ, đau suốt những tháng ngày tuổi trẻ – đang ngủ gục bên mép giường, tay vẫn nắm nhẹ lấy tay tôi.

Tôi nhìn anh thật lâu. Mái tóc hơi dài ra, phần tóc mái rũ xuống trán, che đi những nếp nhăn mỏi mệt trên đôi lông mày. Anh ngủ sâu, thở đều như một đứa trẻ. Lồng n.g.ự.c tôi nhói lên một cảm giác mơ hồ – không còn là giận dữ, cũng không hẳn là tha thứ, chỉ là sự yên lặng, mỏng manh, nhưng rất thật. Trên bàn là một tờ giấy gấp làm tư. Tôi mở ra, dòng chữ quen thuộc của anh nghiêng nghiêng:

“Anh không mong em tha thứ. Chỉ mong em giữ gìn sức khỏe, vì bản thân em, và vì đứa bé. Nếu có thể, hãy để anh được chờ.”

Tôi đọc lại từng chữ, chậm rãi. Tay khẽ run lên – không phải vì sợ hãi, mà bởi lần đầu tiên sau bao đêm trắng, tôi cảm thấy mình không còn hoàn toàn cô đơn.

Có lẽ, giữa chúng tôi, cánh cửa từng đóng sầm trong giận dữ và tổn thương lại vừa khẽ khàng hé mở. Nhưng tôi không bước vào, cũng không khép lại, vì tôi chưa sẵn sàng, vì tôi chưa biết mình cần gì, muốn gì, hay xứng đáng với điều gì.

Chỉ biết rằng, đêm nay, lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài trôi dạt, tôi tựa đầu vào gối, khẽ mỉm cười, và để bản thân chìm vào giấc ngủ không còn mộng mị.

Loading...