Lời tỏ tình muộn màng (Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác) - Chapter 3
Cập nhật lúc: 2025-06-05 07:44:00
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 3 – Vị vua trong thế giới của tôi
Tôi vẫn nhớ rõ ngày chú nhỏ chính thức gia nhập Helios – nơi ba tôi là người sáng lập, còn tôi thì tự hào khoe khắp trường rằng mình chính là “công chúa nhỏ” của đế chế ấy.
Tập đoàn Helios của ba tôi là một tên tuổi hàng đầu trong ngành gaming Việt Nam, sở hữu chuỗi đội tuyển chuyên nghiệp, học viện đào tạo game thủ trẻ, cùng nền tảng livestream độc quyền. Sự kiện chú nhỏ gia nhập Helios ở tuổi 20 được giới Esports gọi là “cuộc chuyển nhượng lịch sử”. Chú bước vào như một ngôi sao đang lên, với thành tích bất bại hai mùa liên tiếp, trở thành biểu tượng cho thế hệ gamer dám chơi, dám bứt phá.
Trận solo ra mắt đội tuyển hôm ấy, tổ chức ngay tại hội trường lớn nhất khu training zone, được phát sóng trực tiếp trên các nền tảng MXH, như một màn chào sân long trọng dành cho huyền thoại mới. Cả tôi và Yến Nhi đều có mặt. Tôi chen giữa rừng fangirl đông nghịt, theo đúng nghĩa đen, tay cầm banner do mình tự làm, với dòng chữ lấp lánh: “Vũ – King of AOE, Legend of My Heart.”
Tôi đứng cạnh Yến Nhi, giơ cao điện thoại livestream mà suýt đánh rơi mấy lần vì đám đông xô đẩy, nhưng tôi chẳng để tâm. Cả ánh mắt, cả hơi thở, tôi đều dồn hết vào một người duy nhất – chú nhỏ.
Trên sàn đấu, chú thi đấu map Highland, lối chơi lì lợm và đầy sáng tạo đến mức bình luận viên không ngừng thốt lên: “Assyrian của King Vũ hôm nay đúng là công phá như vũ bão!”. Tôi nghe loáng thoáng các chỉ số: ép đời 9 phút 56 giây, lên cung A thần tốc, đục thủng hai cánh, đánh thẳng vào ruộng của đối thủ. Tôi chẳng hiểu hết, nhưng vẫn lén ghi chép tất cả vào sổ, từng phút, từng giây thao tác chuột, như thể đó là một bản nhạc cổ điển mà tôi không muốn bỏ lỡ nốt nào.
Trên mạng xã hội, hashtag #KingVũ và #AssyGod nhanh chóng lọt top trending. Một đoạn highlight được cắt ra, ghi lại cảnh chú nhỏ đặt BA ngay trong lòng địch, kéo cung A đi lùa dân, tôi lén để lại bình luận: “Nếu chiến thuật là nghệ thuật, thì Đại Vũ chính là thiên tài vẽ nên bản đồ chiến thắng.”
Hôm sau, fanpage chính thức của giải lấy nguyên câu ấy làm quote ảnh bìa. Tôi đỏ mặt cả buổi, tay run run khi kể với Yến Nhi. Nó chỉ biết gào lên: “Lạy hồn! Không ai tin là Miumiu 10 tuổi viết câu đó đâu!”
Báo chí bủa vây. Một phóng viên hỏi chú nhỏ: “Anh nghĩ điều gì làm nên một game thủ chuyên nghiệp?”
Chú đáp, điềm tĩnh như thể đã nghĩ trước cả ngàn lần: “Game thủ không phải người giỏi nhất. Là người chịu được áp lực nhiều nhất.”
Tôi ghi lại câu ấy, tô đậm bằng bút đỏ.
Cuộc sống trong KTX cấp cao của Helios không giống tôi tưởng. Đó là khu nhà ba tầng tách biệt, thiết kế kiểu Hàn Quốc, với phòng stream, khu luyện tập, phòng gym và cả khu sinh hoạt chung. Nhìn ngoài thì sang trọng như khách sạn, nhưng bên trong là một thế giới khác: lịch luyện tập dày đặc, bảng phân ca thi đấu, biểu đồ hiệu suất dán đầy tường. Mỗi game thủ có một phòng riêng nhỏ hẹp, chỉ đủ kê một bàn máy, giường tầng và kệ sách. Mỗi ngày bắt đầu từ 7h sáng với bài tập thể lực, tiếp đó là 8 tiếng luyện tập và 2 tiếng xem replay và phân tích chiến thuật.
Tôi từng nghĩ làm game thủ là được chơi suốt ngày. Nhưng ở Helios, chơi game là một công việc khắc nghiệt đến ngạt thở. Tôi từng ngồi trong góc phòng stream, nhìn chú thao tác chuột không nghỉ suốt 4 tiếng liền, sau đó lại bị huấn luyện viên kéo đi họp chiến thuật. Những đêm như vậy, đèn trong phòng chú vẫn sáng đến tận khuya.
Tôi 10 tuổi, vẫn là một Miumiu bé xíu với nơ hồng trên tóc và mùi kẹo dâu trong cặp, nhưng không hiểu vì sao, tôi chỉ muốn nhìn thấy chú nhỏ cười. Tôi cảm thấy bực bội khi mấy chị fan tặng gấu bông, socola, thiệp viết tay cho chú, càng ghét hơn khi họ xúng xính váy ngắn, cố tình bắt chuyện. Nhưng chú nhỏ vẫn luôn khiến tôi an tâm, vì chú luôn chỉ mỉm cười xã giao, thân thiện, nhưng chưa từng dành ánh mắt đặc biệt cho ai. Chú chỉ cười, kiểu cười nhẹ tênh, rồi quay lại với chuột và bàn phím. Tôi thầm nghĩ: chắc chú chỉ mê game, không có hứng thú với phụ nữ đâu. Thế là tôi an tâm cất giấu chú nhỏ vào thế giới của riêng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/loi-to-tinh-muon-mang-ke-ton-thuong-lai-di-lam-ton-thuong-nguoi-khac-bryv/chapter-3.html.]
Có lần, tôi và Yến Nhi ngồi cả buổi ghép ảnh chú nhỏ làm poster cho fanpage. Tôi tỉ mẩn xóa từng bóng dáng mấy chị gái đứng cạnh chú bằng phần mềm Paint, dù đường viền méo mó, màu nền lệch tông, nhưng tôi vẫn cảm thấy hài lòng vô cùng.
Với tôi, chú nhỏ là ánh sáng giữa thế giới game lạnh lẽo, là người hùng rực rỡ. Nhưng cũng từ nơi tưởng toàn chiến thắng ấy, tôi lần đầu thấy những khe hở nhỏ, nơi ánh sáng rò rỉ, để lộ sự thật mà chẳng ai thấy.
Một tối nọ, sau trận đấu kéo dài gần năm tiếng, tôi đi ngang dãy hành lang KTX thì thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng nghỉ. Tôi tò mò nhìn vào. Chú nhỏ đang ngồi lặng lẽ, tay trái cắm kim truyền dịch, vai hơi run, trán rịn mồ hôi. Bên cạnh là hộp cháo chưa mở và vỏ chai dịch gần cạn. Sau khi rút kim, chú tự tay gói vỏ chai vào túi nilon, vứt vào thùng rác, như thể muốn giấu đi mọi dấu vết. Tôi không nói gì, chỉ đứng lặng rất lâu ở hành lang, cảm giác như một bàn tay vô hình vừa bóp nhẹ tim mình. Đêm đó, tôi thao thức mãi. Lần đầu tiên, tôi nhận ra chú nhỏ không chỉ là ánh sáng rực rỡ mà còn mang trong mình những vết thương âm thầm.
Chiều hôm sau, tôi ngồi cạnh bồn cây trong sân tập đoàn, gió lùa qua tóc. Chú đứng đối diện, nói bằng giọng đều đều: “Làm game thủ chuyên nghiệp, thắng trăm trận chẳng ai nhớ. Nhưng thua một trận, người ta hỏi ngay: ‘Nó hết thời rồi à?’”
“Ở thế giới này, hoặc mày là tất cả… hoặc chẳng là gì cả.”
Tôi không hiểu hết, nhưng nhớ mãi.
Một lần, chú thua, một trận duy nhất. Cả công ty im lặng. Chú cũng ngồi trầm ngâm suốt buổi chiều. Tôi lén mang sữa socola tới, kèm mảnh giấy nguệch ngoạc: “Đại Vũ không được buồn. Lần sau đánh thắng gấp đôi nha.”
Tôi còn vẽ thêm một stickman đội vương miện, tay giơ cúp. Chú mở cửa, nhìn tôi, không nói gì. Nhưng khi đọc tờ giấy, chú khẽ cười, rồi xoa đầu tôi: “Được. Vì Miumiu, chú sẽ thắng hết.”
Tôi ôm sữa chạy đi, lòng nhẹ như gió. Lúc ấy, tôi chưa biết thứ cảm xúc trong lòng mình là gì. Tôi chỉ biết một điều duy nhất: không muốn ai chạm vào chú nhỏ. Tôi muốn là người duy nhất đứng trong thế giới của chú, kể cả chỉ là đứng ở rìa, ngắm chú rực rỡ giữa ánh đèn. Tôi cũng bắt đầu hiểu rằng, chú nhỏ dù toả sáng đến đâu, cũng đang một mình trong một thế giới khốc liệt. Và tôi, dù còn bé, muốn được ở bên cạnh chú. Không phải để cổ vũ cho người thắng, mà để lặng lẽ làm chỗ tựa cho những lúc chú thấy thua cuộc.
Đêm mất điện đầu tiên ở KTX, tôi ngồi cùng Yến Nhi ngoài hành lang, hóng gió. Chú nhỏ đi ngang, ngồi xuống cạnh tôi. Không gian chìm trong màu tối nhạt, chỉ còn tiếng dế kêu. Chú kể vu vơ về một trận đấu khó khăn, về việc nhiều lúc chỉ muốn vứt hết tất cả để về quê nuôi cá và trồng rau.
Tôi ngước lên nhìn chú. Mặt chú lúc ấy gần như hoà vào bóng tối, chỉ có giọng nói trầm ấm ở bên tai tôi. Tôi bỗng thấy mình nhỏ bé, và mong ước mình lớn thật nhanh, để có thể cùng chú ngồi như thế này mãi. Không phải với tư cách là bạn thân của cháu gái Yến Nhi, mà là một ai đó đặc biệt hơn một chút.
Tôi còn viết một bức thư. Lá thư đầu tiên tôi viết cho chú nhỏ, sau đêm thấy chú truyền dịch. Tôi không gửi. Tôi chỉ gấp gọn, kẹp vào cuốn vở chiến thuật AOE:
“Cháu không biết người lớn có hay mệt như thế không… nhưng nếu có thể, cháu muốn mỗi lần chú buồn thì sẽ có ai đó thay chú đau một chút. Không nhiều đâu, chỉ một chút thôi, giống như uống thuốc đắng giúp chú vậy”.
Có thể tôi vẫn còn quá nhỏ để hiểu thế nào là yêu, nhưng tôi hiểu thế nào là ngưỡng mộ, là muốn chở che, là chỉ cần người kia vui một chút, tim mình cũng rộn ràng theo. Và cứ như thế, tôi giữ chú nhỏ trong thế giới riêng của mình. Một thế giới có tiếng bàn phím rộn ràng, có ánh đèn khuya lặng lẽ, có những buổi chiều đầy gió và những tờ giấy với hình vẽ vụng về. Một thế giới mà dù có bao nhiêu người ngoài kia gọi tên Đại Vũ, thì chỉ tôi mới có thể thì thầm: “Chú nhỏ, chú là vị vua trong lòng cháu.”