Lầu Xanh Không Đèn Đỏ - Chương 4: Chống đối
Cập nhật lúc: 2025-04-11 12:24:07
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triều đình có biến. Tân hoàng vừa đăng cơ được ba tháng thì bắt đầu cải tổ. Bãi chức hàng loạt quan cũ, đưa thân tín vào các trọng điểm. Trong danh sách bị điều tra có cả Tổng trấn An Dương – người từng giúp ta diệt trừ Thu Nguyệt Các.
Ta không bất ngờ, chỉ thở dài. Quan như áo lụa, đổi thời đổi người.
Nhưng chuyện khiến ta nhíu mày là khi một đội thị vệ từ kinh thành kéo tới, không báo trước. Dẫn đầu là một tên quan trẻ, tên là Lục Văn – mới hơn hai mươi, mặc y phục tím sẫm, thắt đai ngọc, giọng nói nhẹ nhưng ánh mắt sắc như lưỡi gươm chưa tuốt.
Gã đến giữa trưa, đứng trước cổng Bách Hoa Lâu, không vào, cũng không nói gì.
Ta ra đón. Gã chỉ đưa ra một thẻ bài, khắc chữ “Thị Thư Viện”. Ta lập tức hiểu – gã đến từ bộ phận quản lý nội cung, và có quyền điều tra bất kỳ nơi nào có dấu hiệu “phi lễ”.
“Bách Hoa Lâu bị nghi ngờ liên quan đến hoạt động gián điệp, tiếp cận các quan viên triều đình. Ta đến tra xét,” Gã nói.
Ta cười nhạt:
“Chúng ta chỉ bán rượu và bán nghệ, không bán tin tức.”
“Bán gì, để ta điều tra rồi sẽ rõ.”
Ta mời vào. Không ngăn, không giấu. Bởi vì cái nên dọn, ta đã dọn xong từ lâu.
Nhưng Lục Văn không vội. Gã vào ngồi uống trà, dạo quanh lâu như khách nhàn tản, ánh mắt lướt qua từng bức rèm, từng gờ cửa, từng dấu chân trên nền gạch. Ta biết gã không phải hạng thường.
Ngày đầu không thấy gì. Ngày thứ hai, gã bắt đầu dò hỏi những kỹ nữ.
Ta ra lệnh cho mọi người:
“Nói thật. Không cần giấu. Nhưng không được thêm bớt.”
Gã hỏi nhẹ, nhưng ánh mắt sắc bén. Một kỹ nữ lỡ miệng kể chuyện có vị quan từng gửi thư tình, hôm sau bị mời ra nha môn tra khảo nửa canh giờ.
Ta bắt đầu hiểu, triều đình đang nhắm vào tất cả những nơi có thể nắm giữ bí mật của quan lại cũ. Mà Bách Hoa Lâu, nơi bao nhiêu khách quyền quý lui tới, là một kho tin sống.
Chiều ngày thứ ba, Lục Văn gọi ta đến thư phòng nhỏ.
“Ta sẽ gửi báo cáo về kinh. Trong đó có tên lâu chủ,” gã nói.
Ta hỏi:
“Lý do?”
“Ngươi biết quá nhiều. Và ngươi không phục triều.”
Ta bật cười:
“Ta chỉ phục bạc. Triều nào nuôi ta, ta theo. Không nuôi, thì ta nuôi thân mình.”
Lục Văn nhìn ta thật lâu, rồi bất ngờ hạ giọng:
“Ta muốn người chuyển giao lại Bách Hoa Lâu. Ký vào giấy chuyển nhượng. Sau đó, ngươi sẽ rời khỏi An Dương.”
Ta nhíu mày:
“Thay vì cưỡng ép, sao không mua?”
“Vì không cần thiết. Triều đình không mặc cả với dân gian.”
Ta ngồi thẳng dậy:
“Vậy ta cũng không bán cho triều đình. Dù có chết.”
Gã đứng dậy, thản nhiên phủi áo:
“Vậy thì ta sẽ cho ngươi lý do để đổi ý.”
Trăng hôm đó tròn như con mắt trời lạc giữa đêm đen. Gió thổi xuyên rặng liễu trước cổng lâu, lá bay xào xạc, như tiếng áo lụa của những hồn ma cũ về theo lối cũ. Ta đứng trước cửa sổ tầng hai, nhìn xuống sân trong. Bách Hoa Lâu đêm nay không treo lồng đèn đỏ, chỉ dùng đèn lụa trắng, thắp bằng dầu thơm. Một buổi tiệc không mời khách – nhưng ai cũng biết mà đến.
Ta cầm chiếc trâm bạch ngọc, xoay xoay trong tay. Đó là món quà đầu tiên mà ta được tặng khi mới đặt chân vào nơi này. Không phải của khách làng chơi, mà là của lâu chủ cũ – người đã c.h.ế.t cách đây tám năm, với một vết cắt gọn dưới cằm.
“Tặng ngươi. Khi nào ngươi đủ gan để thay ta, hãy đ.â.m nó xuống bàn.”
Ta năm đó chưa hiểu.
Ta năm nay, hiểu quá rồi.
Phía dưới sân, bàn tiệc đã được bày xong. Cơm rượu, trái cây, đàn tỳ bà, gương soi và hương trầm. Mỗi bàn đặt tên một hoa – Cúc, Lan, Mai, Hồng, chỉ riêng bàn giữa không đặt tên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/lau-xanh-khong-den-do/chuong-4-chong-doi.html.]
Bàn của ta.
Đêm nay có bốn vị khách. Không ai mời, nhưng cũng không ai từ chối lời mời ngầm. Thứ nhất là Lục Văn – tên thị vệ triều đình đang tìm cách thâu tóm Bách Hoa Lâu. Thứ hai là thương nhân Hứa Vị – chủ tàu chở trà, người từng bị Lục Văn tịch thu ba chuyến hàng vì tội “khai gian giá thuế”. Thứ ba là kỹ nữ Hồng Loan, con át chủ bài một thời của Thu Nguyệt Các, nay về nương nhờ chỗ ta, miệng nói ơn, nhưng lòng thì ta chưa tin. Cuối cùng là Châu Trì, đại gia chuyên buôn tin đồn, miệng độc như rắn, có thể đưa người lên mây cũng có thể dìm họ xuống bùn chỉ với vài câu.
Ta không mời họ đến để uống rượu. Ta mời họ đến để chứng kiến một ván cờ. Mà ta, là người đặt bàn cờ.
Lục Văn bước vào đầu tiên. Gã mặc thường phục, tóc buộc gọn, gương mặt lạnh như đá, nhưng không giấu được tia ngờ vực trong mắt. Gã biết ta không phải dạng chịu ngồi chờ chết. Nhưng gã cũng không biết ta định làm gì.
“Cảnh đẹp, rượu thơm, người mời cũng đẹp. Nhưng chắc không phải tiệc chia tay?” gã nói, giọng lẫn ý mỉa.
Ta cười, mời ngồi.
Hứa Vị tới sau, nặng mùi thuốc bắc và mồ hôi, mắt lúc nào cũng đảo như cá chạch. Ngồi chưa nóng ghế đã bắt đầu kể chuyện ngày xưa Lục Văn “hành hung” hàng hóa của y thế nào. Ta không ngăn lại, chỉ lặng lẽ rót rượu.
Châu Trì tới, vừa thấy hai người đã chép miệng:
“Tiệc cầu hòa sao? Có cần ta gọi thêm người cầm trống không cho đủ bộ?”
Không ai cười. Hắn ngồi xuống, bắt đầu mở quạt giấy, mắt thì nhìn từng người như đang viết bài trong đầu.
Cuối cùng là Hồng Loan. Nàng mặc váy đỏ, tóc vấn cao, mặt trang điểm đậm nhưng vẫn không che được vết sẹo nhỏ nơi cổ, dấu tích của lần bị Thu Nguyệt Các bán đứng cho đám cường hào. Nàng liếc ta, rồi liếc Lục Văn, cuối cùng chọn ngồi cạnh Châu Trì, kẻ duy nhất không trực tiếp liên quan đến ân oán.
Ta đứng dậy, cầm chiếc trâm bạch ngọc, gõ nhẹ vào bàn ba cái. Tất cả im lặng.
“Đêm nay ta mở tiệc, không phải để giải thích, cũng không để xin xỏ,” Ta nói:
“Mà để các vị chứng kiến một chuyện: một người nữ nhân không quyền, không thế, giữ được thanh lâu của mình như thế nào.”
Ánh mắt của Lục Văn khựng lại. Gã không cười nữa.
Ta đưa mắt ra hiệu. Từ sau rèm, ba kỹ nữ trẻ bước ra, mỗi người cầm một vật: một cuốn sổ cũ, một xấp thư, và một chiếc gương đồng nhỏ. Họ đặt cả lên bàn giữa, lặng lẽ lui về.
Ta đưa tay lên cuốn sổ.
“Đây là sổ ghi chép các cuộc ghé thăm của quan viên triều đình suốt mười năm qua – tên, ngày giờ, hành động, lời nói. Nếu rơi vào tay người khác, có thể đổi lấy cả ghế Thượng thư.”
Ta đặt sổ sang bên, chạm tay vào xấp thư.
“Đây là thư tình, phần lớn là của các vị đã có gia thất. Một số đã lên chức, một số đã bị xử trảm. Nhưng giấy còn đây, mực còn đây.”
Ta nâng chiếc gương lên cuối cùng, soi vào mặt mình.
“Còn cái này, là thứ các ngài sợ nhất. Một chiếc gương cũ, không phản chiếu sắc đẹp, mà phản chiếu thói xấu.”
Ta đặt cả ba thứ lên mâm đồng, đốt một nén hương, rồi... hất rượu lên. Tàn tro bốc khói, tan ra như chưa từng tồn tại.
Lục Văn nheo mắt.
Nhật Hạ
“Tại sao lại hủy hết?”
Ta đáp:
“Vì ta không cần chúng để bảo vệ bản thân. Mà cần các vị hiểu, nếu ta còn giữ, thì cũng có thể tung ra bất kỳ lúc nào. Nhưng nay ta đốt, là để cắt đứt quá khứ.”
Ta nhìn Hứa Vị:
“Ông mất ba chuyến hàng vì một lần cậy tiền dọa người. Hôm nay, ta trả ông ba lời khuyên: Đừng ôm hận. Đừng thù nhỏ. Và đừng nghĩ nữ nhân chỉ biết khóc lóc.”
Ta nhìn Hồng Loan:
“Cô từng bị bán đứng. Ta cứu cô, không phải vì thương hại, mà vì thấy cô vẫn còn gan. Đêm nay, nếu muốn phản lại ta, thì cứ làm. Nhưng nhớ, ta không cứu ai hai lần.”
Ta nhìn Châu Trì:
“Người như ngươi, miệng là vàng, lòng là bùn. Muốn sống lâu, thì nhớ, đừng để lời mình nói là thứ khiến mình mất đầu.”
Cuối cùng, ta quay sang Lục Văn.
“Còn ngài... thị vệ đại nhân, có thể cứ gửi báo cáo về Kinh. Nhưng nhớ ghi thêm một dòng: lâu chủ Bách Hoa Lâu không bán mình, không bán lâu, và không sợ chết.”
Không ai nói gì. Gió ngoài sân thổi mạnh. Tàn hương bay lên, cuộn theo khói trắng, như làn lụa siết cổ trong đêm.
Ta rút chiếc trâm, đ.â.m mạnh xuống mặt bàn. Vết nứt tỏa ra như mạng nhện.
Lục Văn vẫn ngồi, mặt không đổi sắc. Nhưng sau cùng, gã đứng dậy, phủi áo, khẽ nói:
“Ván đầu, ngươi thắng.”