Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kỵ Sĩ Và Ánh Sao Của Riêng Mình - 8

Cập nhật lúc: 2025-05-10 04:27:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 8: Một Ngày Không Có Anh

Minh Châu rời Sài Gòn trong một buổi sáng mưa tầm tã. Cô bắt một chuyến xe đò đi Đà Lạt, thành phố mộng mơ với những đồi thông xanh ngát và khí hậu se lạnh. Cô muốn tìm một nơi yên tĩnh để chữa lành vết thương lòng.

Cô thuê một căn nhà gỗ nhỏ nằm trên một ngọn đồi, xung quanh là rừng thông bao phủ. Cô dành cả ngày để đi dạo trong rừng, hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên. Cô cố gắng quên đi Trọng Khang, quên đi những chuyện đã xảy ra.

Nhưng dù cô có cố gắng đến đâu, hình ảnh của Trọng Khang vẫn luôn ám ảnh cô. Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp của hai người, những nụ cười, những cái ôm, những lời nói yêu thương. Cô tự hỏi tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Cô cũng tự trách mình đã quá tin người, đã quá dễ dàng trao trái tim cho Trọng Khang. Cô đã không nhận ra những dấu hiệu cảnh báo, đã không nhìn thấy con người thật của anh. Cô đã quá mù quáng trong tình yêu.

Một ngày, Minh Châu nhận được một cuộc điện thoại từ Khang Duy. Anh ta nói rằng Trọng Khang đang rất lo lắng cho cô, anh ta đã điên cuồng tìm kiếm cô khắp nơi. Anh ta nhờ Minh Châu gọi điện cho Trọng Khang để anh ấy biết rằng cô vẫn an toàn.

Minh Châu do dự. Cô không muốn liên lạc với Trọng Khang. Cô sợ rằng nếu cô gặp anh, cô sẽ lại mềm lòng và tha thứ cho anh. Nhưng cô cũng không muốn anh phải lo lắng cho cô.

Cuối cùng, Minh Châu quyết định gọi điện cho Trọng Khang. Cô bấm số điện thoại của anh, tim cô đập loạn xạ.

"Alo?" Giọng của Trọng Khang vang lên, nghe có vẻ mệt mỏi và lo lắng.

"Em là Minh Châu." Cô nói, giọng run rẩy.

"Minh Châu! Em đang ở đâu? Em có sao không?" Trọng Khang hỏi, giọng mừng rỡ.

"Em ổn." Cô nói. "Em đang ở Đà Lạt."

"Em đừng đi đâu cả. Anh sẽ đến tìm em." Trọng Khang nói.

"Đừng." Cô nói. "Em không muốn gặp anh."

"Anh biết em đang rất giận anh." Trọng Khang nói. "Anh xin lỗi. Anh đã làm những việc rất sai trái. Nhưng anh thực sự yêu em. Xin em hãy cho anh một cơ hội để giải thích."

"Không cần đâu." Cô nói. "Mọi chuyện đã quá muộn rồi. Chúng ta không thể quay lại như trước được nữa."

"Anh biết." Trọng Khang nói. "Nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội để chuộc lỗi. Anh muốn bù đắp cho em những gì mà anh đã gây ra."

"Anh không thể bù đắp được đâu." Cô nói. "Những vết thương lòng này sẽ không bao giờ lành được."

"Anh sẽ cố gắng." Trọng Khang nói. "Anh sẽ làm tất cả những gì có thể để khiến em hạnh phúc."

Minh Châu im lặng. Cô không biết phải nói gì. Cô cảm thấy trái tim cô đang giằng xé giữa tình yêu và hận thù.

"Xin em." Trọng Khang nói. "Xin em hãy cho anh một cơ hội."

"Được rồi." Cô nói. "Em sẽ cho anh một cơ hội. Nhưng em không hứa rằng em sẽ tha thứ cho anh."

"Cảm ơn em." Trọng Khang nói. "Anh sẽ đến Đà Lạt ngay lập tức."

"Đừng vội." Cô nói. "Em cần thời gian để suy nghĩ."

"Anh sẽ đợi." Trọng Khang nói. "Anh sẽ đợi em đến khi nào em sẵn sàng gặp anh."

Minh Châu tắt điện thoại. Cô thở dài, cảm thấy bối rối và lo lắng. Cô không biết mình đã quyết định đúng hay sai. Cô không biết liệu cô có nên cho Trọng Khang một cơ hội hay không.

Cô quyết định đi dạo trong rừng để suy nghĩ. Cô đi sâu vào rừng, đến một thác nước nhỏ. Cô ngồi xuống bên thác nước, ngắm nhìn dòng nước chảy xiết.

Cô tự hỏi liệu Trọng Khang có thực sự yêu cô hay không. Liệu anh có thực sự hối hận về những gì mình đã làm hay không. Liệu anh có thực sự muốn chuộc lỗi hay không.

Cô không biết. Cô chỉ biết rằng cô vẫn còn yêu anh. Tình yêu đó vẫn còn cháy âm ỉ trong trái tim cô.

Cô cũng biết rằng cô không thể sống thiếu anh. Cô đã quen với sự hiện diện của anh trong cuộc sống của cô. Cô đã quen với những lời nói yêu thương, những cử chỉ quan tâm của anh.

Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu không có anh.

Cô quyết định cho Trọng Khang một cơ hội. Cô muốn tin rằng anh có thể thay đổi, rằng anh có thể trở thành một người tốt hơn. Cô muốn tin rằng tình yêu của cô có thể chữa lành những vết thương trong lòng anh.

Cô đứng dậy, đi về nhà. Cô sẽ đợi Trọng Khang đến. Cô sẽ lắng nghe anh giải thích. Cô sẽ cho anh một cơ hội để chứng minh tình yêu của anh.

Tuy nhiên, cô không biết rằng một nguy hiểm đang rình rập cô. Kẻ thù của Trọng Khang đã biết được nơi cô đang ở. Chúng đang lên kế hoạch để bắt cóc cô và sử dụng cô để tống tiền Trọng Khang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ky-si-va-anh-sao-cua-rieng-minh/8.html.]

Trong khi Minh Châu đang chờ đợi Trọng Khang ở Đà Lạt, Trọng Khang đang phát điên vì lo lắng. Anh biết Minh Châu đã rời Sài Gòn nhưng không biết cô đi đâu. Anh đã nhờ Khang Duy tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức gì. Anh sợ rằng cô sẽ làm điều gì dại dột.

Khi Khang Duy thông báo rằng Minh Châu đang ở Đà Lạt, Trọng Khang như trút được gánh nặng. Anh vội vã lên đường đến Đà Lạt, không màng đến những nguy hiểm đang rình rập.

Trên đường đi, Trọng Khang liên tục gọi điện cho Minh Châu nhưng cô không bắt máy. Anh càng thêm lo lắng. Anh sợ rằng cô đã thay đổi ý định, rằng cô không muốn gặp anh nữa.

Khi đến Đà Lạt, Trọng Khang tìm đến căn nhà gỗ mà Minh Châu đang ở. Anh gõ cửa nhưng không ai trả lời. Anh phá cửa xông vào, và kinh hoàng khi phát hiện ra căn nhà trống không.

Anh gọi điện cho Minh Châu nhưng vẫn không liên lạc được. Anh biết rằng có chuyện chẳng lành đã xảy ra. Anh lo lắng đến mức muốn phát điên.

Anh gọi cho Khang Duy và ra lệnh cho anh ta huy động tất cả lực lượng để tìm kiếm Minh Châu. Anh cũng gọi cho cảnh sát và báo cáo về vụ mất tích của cô.

Trong khi đó, Minh Châu đang bị giam giữ trong một căn nhà hoang ở vùng ngoại ô Đà Lạt. Cô bị trói chặt vào ghế, miệng bị bịt kín bằng băng dính. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được.

Cô không biết ai đã bắt cóc cô. Cô chỉ biết rằng họ muốn lợi dụng cô để tống tiền Trọng Khang. Cô sợ hãi, cô lo lắng cho Trọng Khang. Cô không muốn anh phải gặp nguy hiểm vì cô.

Một trong những kẻ bắt cóc đến gần Minh Châu, hắn ta gỡ bỏ băng dính trên miệng cô.

"Cuối cùng thì cô cũng chịu ngoan ngoãn rồi à?" Hắn ta nói, giọng chế nhạo.

"Các người muốn gì?" Minh Châu hỏi, giọng run rẩy.

"Chúng tôi muốn tiền." Hắn ta nói. "Chúng tôi muốn Trọng Khang trả cho chúng tôi một khoản tiền lớn để chuộc cô."

"Trọng Khang sẽ không trả tiền cho các người đâu." Minh Châu nói. "Anh ấy không quan tâm đến tôi."

"Cô đừng nói dối." Hắn ta nói. "Chúng tôi biết rằng Trọng Khang rất yêu cô. Anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cứu cô."

"Các người đã nhầm rồi." Minh Châu nói. "Trọng Khang không yêu tôi. Anh ấy chỉ lợi dụng tôi thôi."

"Cô đừng cố gắng đánh lừa chúng tôi." Hắn ta nói. "Chúng tôi đã theo dõi cô và Trọng Khang từ lâu. Chúng tôi biết rõ mối quan hệ của hai người."

Hắn ta tát mạnh vào mặt Minh Châu.

"Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn làm theo lời chúng tôi." Hắn ta nói. "Nếu không, chúng tôi sẽ không tha cho cô."

Minh Châu im lặng. Cô biết rằng cô không thể cãi lại chúng. Cô chỉ có thể chờ đợi Trọng Khang đến cứu cô.

Trọng Khang đang điên cuồng tìm kiếm Minh Châu. Anh đã đến tất cả các khách sạn, nhà nghỉ, quán cà phê ở Đà Lạt nhưng vẫn không tìm thấy cô. Anh cảm thấy tuyệt vọng.

Đột nhiên, anh nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ. Anh nhấc máy.

"Trọng Khang, mày muốn cứu người yêu của mày không?" Một giọng nói lạ vang lên.

"Ai vậy?" Trọng Khang hỏi, giọng cảnh giác.

"Chúng tao là những người đã bắt cóc Minh Châu." Hắn ta nói. "Nếu mày muốn cô ta sống sót, mày phải làm theo lời chúng tao."

"Các người muốn gì?" Trọng Khang hỏi.

"Chúng tao muốn năm triệu đô la." Hắn ta nói. "Mày phải mang tiền đến địa điểm mà chúng tao chỉ định. Nếu mày báo cảnh sát, Minh Châu sẽ chết."

"Được rồi." Trọng Khang nói. "Tao đồng ý. Nhưng tao muốn nói chuyện với Minh Châu."

"Mày sẽ được nói chuyện với cô ta." Hắn ta nói.

Một lúc sau, Minh Châu vang lên trong điện thoại.

"Trọng Khang, anh đừng đến." Cô nói, giọng yếu ớt. "Họ rất nguy hiểm. Em không muốn anh phải gặp nguy hiểm vì em."

"Anh sẽ đến cứu em." Trọng Khang nói. "Em đừng lo lắng. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu."

"Anh đừng đến." Cô nói. "Em không muốn anh phải chết."

Điện thoại tắt. Trọng Khang siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Anh biết rằng anh phải cứu Minh Châu bằng mọi giá.

 

Loading...