Chương 4: Chuyện Chưa Kể
Những ngày làm việc dưới trướng Tạ Trọng Khang tiếp tục là một chuỗi thử thách đối với Vệ Minh Châu. Anh ta không chỉ yêu cầu cao về chuyên môn mà còn thường xuyên đưa ra những nhiệm vụ kỳ quặc, khó hiểu. Đôi khi, cô cảm thấy mình như một con rối trong tay anh ta, bị điều khiển theo ý muốn.
Tuy nhiên, Minh Châu không hề bỏ cuộc. Cô âm thầm quan sát Trọng Khang, cố gắng tìm hiểu con người thật của anh. Cô nhận thấy, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, vô cảm, anh ta che giấu một nỗi buồn sâu sắc. Đôi mắt anh ta thường ánh lên vẻ cô đơn, lạc lõng.
Một buổi tối, sau giờ làm việc, Trọng Khang bất ngờ mời Minh Châu đi ăn tối. Cô ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý. Cô muốn nhân cơ hội này để trò chuyện với anh, tìm hiểu thêm về anh.
Nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng ấm áp. Trọng Khang và Minh Châu ngồi đối diện nhau, không khí có chút ngượng ngùng.
"Cô Vệ thích món gì?" Trọng Khang hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn mọi ngày.
"Tùy anh thôi." Minh Châu đáp.
Trọng Khang gọi vài món ăn đặc biệt của nhà hàng. Trong lúc chờ đợi, anh nhìn Minh Châu, ánh mắt anh có chút phức tạp.
"Cô có vẻ rất tò mò về tôi." Trọng Khang nói.
Minh Châu không phủ nhận. "Tôi muốn hiểu rõ hơn về người mà tôi đang hợp tác."
"Vậy cô muốn biết điều gì?" Trọng Khang hỏi.
Minh Châu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi muốn biết, tại sao anh lại muốn đầu tư vào Thiên Dực. Anh có mục đích gì?"
Trọng Khang im lặng một lúc rồi nói: "Tôi đã nói rồi. Tôi là một nhà đầu tư, tôi muốn kiếm tiền."
"Nhưng tôi cảm thấy, không chỉ có vậy." Minh Châu nói. "Tôi cảm thấy, anh có điều gì đó muốn che giấu."
Trọng Khang khẽ thở dài. "Cô đa nghi quá đấy."
"Có lẽ vậy." Minh Châu đáp. "Nhưng trực giác của tôi mách bảo như vậy."
Bữa ăn diễn ra trong không khí im lặng. Sau khi ăn xong, Trọng Khang đưa Minh Châu về nhà. Trên đường đi, Minh Châu quyết định phá vỡ sự im lặng.
"Anh có từng yêu ai chưa?" Minh Châu hỏi.
Trọng Khang giật mình. Anh không ngờ Minh Châu lại hỏi câu này. Anh im lặng một lúc rồi nói: "Tôi không nghĩ đó là chuyện nên chia sẻ."
"Tôi chỉ tò mò thôi." Minh Châu nói. "Tôi muốn biết, một người lạnh lùng như anh có thể yêu ai không."
Trọng Khang nhìn Minh Châu, ánh mắt anh có chút buồn bã. "Tôi từng yêu một người." Anh nói. "Nhưng mọi chuyện đã qua rồi."
"Chuyện gì đã xảy ra?" Minh Châu hỏi.
Trọng Khang im lặng một lúc rồi kể cho Minh Châu nghe về mối tình đầu của mình. Anh kể về một chàng trai nghèo khó, yêu một cô gái giàu có. Anh kể về những khó khăn, thử thách mà hai người phải đối mặt. Anh kể về sự phản bội, sự đau khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ky-si-va-anh-sao-cua-rieng-minh/4.html.]
"Cô ấy đã rời bỏ tôi khi tôi gặp khó khăn." Trọng Khang nói, giọng chua xót. "Cô ấy đã chọn gia đình, sự nghiệp thay vì tình yêu."
Minh Châu im lặng lắng nghe. Cô cảm thấy đau lòng cho anh. Cô hiểu được nỗi đau, sự hận thù trong lòng anh.
"Tôi xin lỗi." Minh Châu nói.
"Không có gì phải xin lỗi cả." Trọng Khang nói. "Đó là quá khứ. Tôi đã vượt qua rồi."
"Nhưng anh vẫn chưa quên được cô ấy, đúng không?" Minh Châu hỏi.
Trọng Khang không trả lời. Anh chỉ nhìn Minh Châu, ánh mắt anh có chút phức tạp.
"Tôi hiểu." Minh Châu nói. "Rất khó để quên đi một người mình từng yêu."
"Cô cũng từng trải qua chuyện này sao?" Trọng Khang hỏi.
Minh Châu gật đầu. "Tôi cũng từng yêu một người. Nhưng chúng tôi không thể đến được với nhau."
"Tại sao?" Trọng Khang hỏi.
"Vì gia đình tôi không chấp nhận anh ấy." Minh Châu nói. "Anh ấy không đủ giàu có, không đủ địa vị."
"Thật nực cười." Trọng Khang nói. "Tại sao tình yêu lại bị ràng buộc bởi tiền bạc, địa vị?"
"Đó là cuộc sống." Minh Châu nói. "Chúng ta không thể thay đổi được."
"Có lẽ vậy." Trọng Khang nói.
Xe dừng trước cửa nhà Minh Châu. Cô quay sang nhìn Trọng Khang, ánh mắt cô có chút cảm thông.
"Cảm ơn anh đã chia sẻ với tôi." Minh Châu nói. "Tôi hy vọng, anh sẽ sớm tìm được hạnh phúc."
Trọng Khang nhìn Minh Châu, ánh mắt anh có chút bối rối. "Tôi không nghĩ mình xứng đáng có được hạnh phúc." Anh nói.
"Đừng nói vậy." Minh Châu nói. "Ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc. Chỉ là, chúng ta cần phải tìm kiếm nó."
Minh Châu mở cửa xe bước xuống. Cô vẫy tay chào Trọng Khang rồi đi vào nhà.
Trọng Khang ngồi trong xe, nhìn theo bóng dáng Minh Châu. Anh cảm thấy, trái tim anh có chút rung động. Anh không biết, tại sao anh lại kể cho cô nghe về quá khứ của mình. Anh không biết, tại sao anh lại cảm thấy đồng cảm với cô.
Anh chỉ biết, Minh Châu không phải là người mà anh nghĩ. Cô không phải là một người phụ nữ lạnh lùng, thực dụng. Cô cũng có những nỗi đau, những vết thương lòng.
Liệu anh có thể trả thù cô sau khi biết được điều này? Liệu anh có thể làm tổn thương một người phụ nữ đã chịu quá nhiều đau khổ?
Trọng Khang không biết. Anh chỉ biết, cuộc chiến trong lòng anh ngày càng trở nên gay gắt. Anh không biết, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng.