Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kỵ Sĩ Và Ánh Sao Của Riêng Mình - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-10 04:25:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 2: Gặp Lại

Sáng hôm sau, Minh Châu đến văn phòng của Trọng Khang với tâm trạng phức tạp. Cô không hiểu tại sao mình lại đồng ý với những điều kiện kỳ quặc của anh. Làm "trợ lý đặc biệt" cho một nhà đầu tư mà cô không hề biết gì về anh ta? Thật điên rồ. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Thiên Dực đang bên bờ vực thẳm, và Trọng Khang là phao cứu sinh duy nhất của cô.

Căn phòng làm việc của Trọng Khang rộng lớn, thiết kế tối giản nhưng vô cùng sang trọng. Bàn làm việc bằng gỗ mun bóng loáng, phía sau là bức tường kính nhìn ra toàn cảnh thành phố. Anh đang ngồi đó, chăm chú đọc tài liệu. Ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét góc cạnh, mạnh mẽ.

"Chào buổi sáng, cô Vệ." Trọng Khang ngước lên, mỉm cười. "Mời ngồi."

Minh Châu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi đến để nhận nhiệm vụ."

"Tốt lắm." Trọng Khang gật đầu. "Nhiệm vụ đầu tiên của cô là... pha cho tôi một tách cà phê."

Minh Châu sững sờ. "Anh thuê tôi làm trợ lý để pha cà phê?"

"Không hẳn vậy," Trọng Khang cười khẩy. "Tôi chỉ muốn xem cô có biết cách phục vụ người khác hay không thôi."

Minh Châu nghiến răng, đứng dậy đi pha cà phê. Cô chưa bao giờ phải làm những việc này. Trước đây, cô luôn có trợ lý riêng. Nhưng giờ thì khác. Cô phải nuốt nước mắt vào trong, nhẫn nhịn để cứu công ty.

Khi cô mang tách cà phê đến, Trọng Khang nhấp một ngụm rồi nhăn mặt. "Dở tệ."

"Anh..." Minh Châu tức giận đến mức không nói nên lời.

"Đùa thôi," Trọng Khang cười. "Cũng tạm được. Nhưng cần phải cải thiện thêm."

Minh Châu hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cơn giận. "Tôi còn nhiệm vụ nào khác không?"

"Có chứ." Trọng Khang đưa cho cô một tập tài liệu dày cộp. "Đây là báo cáo tài chính của Thiên Dực trong năm năm qua. Cô hãy đọc và tóm tắt lại cho tôi trong vòng hai tiếng."

Minh Châu cầm lấy tập tài liệu, thở dài. Cô biết, đây chỉ là khởi đầu. Anh ta sẽ hành hạ cô, thử thách cô đến cùng. Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc. Cô sẽ chứng minh cho anh ta thấy, cô không phải là một CEO yếu kém.

Hai tiếng sau, Minh Châu đưa bản tóm tắt cho Trọng Khang. Anh đọc lướt qua, gật đầu. "Cũng được. Cô có khả năng đấy."

"Cảm ơn." Minh Châu nói.

"Nhưng vẫn còn thiếu sót." Trọng Khang nói tiếp. "Cô không phân tích được những điểm yếu của công ty, không đưa ra được giải pháp khắc phục."

Minh Châu im lặng. Cô biết anh nói đúng. Cô đã quá quen với việc điều hành công ty, đến mức không nhận ra những vấn đề đang tồn tại.

"Tôi cho cô thêm một tiếng để sửa lại." Trọng Khang nói.

Minh Châu quay lại bàn làm việc, vùi đầu vào đống tài liệu. Cô cố gắng suy nghĩ, phân tích, tìm ra những giải pháp tốt nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ky-si-va-anh-sao-cua-rieng-minh/2.html.]

Trong lúc đó, Trọng Khang lặng lẽ quan sát cô. Anh thấy được sự cố gắng, nỗ lực của cô. Anh cũng thấy được sự mệt mỏi, áp lực trên khuôn mặt cô. Anh biết, cô đang phải trải qua những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời.

Anh không hề hả hê, vui sướng khi thấy cô khổ sở. Ngược lại, anh cảm thấy xót xa. Anh biết, cô không đáng phải chịu đựng những điều này. Nhưng anh không thể dừng lại. Anh cần phải trả thù. Anh cần phải đòi lại những gì mà cô đã cướp đi của anh.

Đến cuối ngày, Minh Châu hoàn thành bản tóm tắt. Cô đưa cho Trọng Khang, chờ đợi sự phán xét của anh.

Trọng Khang đọc kỹ bản tóm tắt, gật đầu hài lòng. "Lần này thì tốt rồi. Cô đã làm rất tốt."

"Cảm ơn." Minh Châu nói, giọng mệt mỏi.

"Cô có thể về được rồi." Trọng Khang nói. "Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục."

Minh Châu đứng dậy, rời khỏi văn phòng của Trọng Khang. Cô cảm thấy kiệt sức. Cô chưa bao giờ phải làm việc vất vả như vậy. Nhưng cô biết, đây chỉ là sự khởi đầu. Cô cần phải mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn để đối phó với anh ta.

Khi Minh Châu vừa ra khỏi phòng, Khang Duy bước vào.

"Cậu chủ, cô Vệ làm việc rất chăm chỉ." Khang Duy nói.

Trọng Khang im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tôi biết."

"Cậu định làm gì với cô ấy?" Khang Duy hỏi. "Cậu thực sự muốn trả thù?"

Trọng Khang quay lại, nhìn thẳng vào mắt Khang Duy. "Tôi không biết."

Anh không biết liệu anh có thể thực sự trả thù Minh Châu hay không. Anh không biết liệu anh có thể quên đi những kỷ niệm đẹp mà hai người từng có hay không. Anh chỉ biết, anh cần phải làm điều gì đó để giải tỏa nỗi đau trong lòng.

"Cậu chủ," Khang Duy nói. "Quá khứ đã qua rồi. Đừng để nó ám ảnh cậu mãi mãi."

Trọng Khang thở dài. "Tôi biết. Nhưng không dễ dàng như vậy."

Anh nhìn lại những tài liệu trên bàn, lòng nặng trĩu. Anh không biết, cuộc chiến này sẽ đi đến đâu. Anh chỉ biết, anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ chiến đấu đến cùng, cho dù cái giá phải trả là gì.

Đêm đó, Minh Châu không ngủ được. Cô trằn trọc suy nghĩ về Trọng Khang. Anh ta là ai? Tại sao anh ta lại muốn giúp cô? Tại sao anh ta lại hành hạ cô?

Có điều gì đó ở anh ta khiến cô cảm thấy quen thuộc. Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng... dường như che giấu một nỗi buồn sâu sắc. Cô có cảm giác, cô đã từng gặp anh ta ở đâu đó.

Cô lục lại trí nhớ, cố gắng tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc. Nhưng cô không thể nhớ ra. Anh ta là một người hoàn toàn xa lạ.

Nhưng tại sao, trái tim cô lại rung động mỗi khi nhìn thấy anh ta? Tại sao, cô lại cảm thấy xót xa khi thấy anh ta đau khổ?

Cô không thể hiểu được. Cô chỉ biết, cuộc gặp gỡ này đã thay đổi cuộc đời cô. Và cô không biết, liệu sự thay đổi này sẽ mang đến cho cô hạnh phúc hay đau khổ.

 

Loading...