Triệu Tuyết Giao lặng t.h.i t.h.ể binh sĩ sát hại, ánh mắt trầm xuống như phủ một lớp băng.
Nàng — dấu hoa mai bạc vô tình để . Nó là một lời cảnh cáo. Là tín hiệu.
Thái tử bắt đầu nghi ngờ.
Bây giờ nàng cần hợp tác cùng Cố Dịch Chiêu để phơi bày thứ ánh sáng.
Nàng hít sâu, rời khỏi kho lương, thẳng về tiểu viện. Trên đường, những ký ức cũ cứ như lớp sóng ngầm, ngừng trào lên nhấn chìm lý trí.
…
Năm đó, nàng còn Đông Cung bao lâu, vẫn còn là một Thái tử phi giữ đúng quy củ, can dự chính sự. một tế trời ở núi Nam An, đoàn xe mưa lớn cản đường, tạm trú trong sơn trại.
Trong lúc tỳ nữ tìm củi, nàng vì sốt ruột nên một men theo khe suối. Khi , nàng thấy tiếng thở gấp nặng nề từ trong bụi rậm. Dò theo, nàng phát hiện một nam nhân trọng thương nặng, áo giáp tả tơi, m.á.u nhuộm cả mặt đất.
Là Cố Dịch Chiêu — lúc đó vẫn nổi danh, chỉ là một phó tướng thừa hành nhiệm vụ chuyển thư tình báo.
Hắn phục kích, cố bò khỏi rừng khi mất m.á.u đến chết.
Tuyết Giao suy nghĩ gì nhiều. Nàng cắt vạt áo, cầm máu, đốt lửa hong khô cho , còn liều mạng về trại chính, thuyết phục nội thị điều ngựa và đưa rời .
“Ngươi sợ là giặc ẩn ?” — từng hỏi khi tỉnh .
“Tướng quân… g.i.ế.c dân .”
Hắn im lặng lâu. Mãi đến khi lên ngựa rời , mới chỉ một câu:
“Ta nợ cô một mạng.”
Và nàng quên câu nhanh, vì đó là chuỗi ngày hỗn loạn nơi hậu cung, mưu toan, với bao vết thương trong lòng.
Chỉ — là quên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hong-tu-khong-tro-gio/chuong-10-ky-uc-trong-lua.html.]
Sáu năm , khi biên ải nổi loạn, khi cả kinh thành lưng với trưởng nàng, thì chỉ , ngần ngại mà dắt quân vượt mười dặm gió tuyết, cứu trong tuyệt vọng.
...
Hiện tại, ánh đèn dầu leo lét, Triệu Tuyết Giao từ từ một bức thư, dùng mật ngữ riêng từng học trong thư viện Thái học viện năm xưa. Lần là gửi , mà là để… dẫn dụ.
Nội dung ngắn gọn: “Ta ngươi là ai.”
Nàng gấp thư, đợi đến lúc gió đổi chiều — sẽ để của Cố Dịch Chiêu tìm thấy. Để xem phản ứng .
Cửa viện vang tiếng mở khẽ.
Là .
Hắn đó, tay cầm một chiếc trâm bạc nhỏ. Không rằng, đặt lên bàn. Là trâm nàng đánh rơi hôm ở kho thảo dược.
“Người Yên Lan.” Hắn .
Tim nàng như bóp nghẹt. ngoài mặt vẫn chỉ :
“Ta chỉ là một từng mắc sai, sửa . Còn phận, chẳng còn quan trọng.”
Ánh mắt sâu như vực:
“Ta cũng từng mắc sai.”
...
Một thoáng, nàng thấy trong mắt ánh lên điều gì đó — như hối hận, như thấu hiểu, như… nhận giữa muôn trùng gió tuyết.
Và đúng lúc , từ nơi xa vọng tiếng pháo hiệu.
Trại biên tập kích.