Hôn Nhân Hợp Đồng: Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Luôn Muốn Giả Thành Thật - Chương 31: Tình Cờ Gặp Lại Bạn Học "Ba Ngón Tay"

Cập nhật lúc: 2025-01-09 16:06:07
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

gày hôm sau!

Tin tức Chu Tước Vệ diệt trừ Hổ Môn đã lan truyền khắp các con phố của thành phố Tô.

Người dân không hiểu lý do, ai nấy đều suy đoán tại sao Chu Tước Vệ đột nhiên ra tay với Hổ Môn.

 

Tin tức nhanh chóng lan đến nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp không chỉ biết rằng Chu Tước Vệ đã bao vây và diệt trừ Hổ Môn, mà còn hay tin Cung Vũ đã bị giết.

Tin đồn bên ngoài nói rằng Cung Vũ cấu kết với Hổ Môn, gây bạo loạn nghiêm trọng, đe dọa an toàn thành phố. Do không chịu đầu hàng, anh ta đã bị Chu Tước Vệ xử tử ngay tại chỗ.

 

Khi tin tức này đến nhà họ Cung, cả gia đình đều không thể chấp nhận nổi.

Gia chủ nhà họ Cung đã đích thân liên lạc với Hoắc Chấn Hoa.

Nhưng thái độ của Hoắc Chấn Hoa rất cứng rắn, cuối cùng thậm chí còn không giao t.h.i t.h.ể của Cung Vũ cho nhà họ Cung.

 

Tuy nhiên, nhà họ Diệp hiểu rõ, việc Cung Vũ nhờ Lôi Tuyền giúp đỡ lần này là để đối phó với Lục Thần.

Giờ đây, Hổ Môn bị tiêu diệt, Cung Vũ bị giết, họ không khỏi nghi ngờ liệu chuyện này có liên quan đến Lục Thần hay không.

Sự việc lần này cũng khiến nhà họ Diệp bắt đầu dè chừng Lục Thần.

 

Sau bữa sáng, Lục Thần lái xe đến trung tâm bán hàng của Thiên Hồng Quốc Tế.

Anh đã quyết định mua nhà mới, căn nhà cũ kỹ hiện tại thật sự không thể ở thêm được nữa.

 

Đối với những lời đồn bên ngoài, Lục Trần dĩ nhiên đã nghe qua, nhưng anh không quan tâm.

Mọi việc đều đã giao cho Hoắc Chấn Hoa xử lý, anh không cần nhúng tay vào.

 

Trên đường, Lục Thần gọi cho Hoắc Chấn Hoa:

"Anh cả, chào buổi sáng."

"Tối qua anh cũng bắt Từ Đại Chí rồi phải không?" Lục Thần hỏi.

"Đúng vậy, đã bắt rồi."

"Anh thả anh ta ra đi, rồi đưa thông tin liên lạc của tôi cho anh ta, bảo anh ta liên hệ với tôi." Lục Thần nói thẳng.

"Được, tôi sẽ thả ngay."

 

Lục Thần không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.

Về lý do thả Từ Đại Chí, dĩ nhiên là vì nghĩ cho Diệp Hân Nhiên.

Diệp Hân Nhiên và Từ Đại Chí vẫn còn hợp tác.

Nếu Từ Đại Chí bị bắt, mối hợp tác này cũng tan vỡ, công ty của Diệp Hân Nhiên sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề.

 

Khoảng nửa tiếng sau, Lục Thần lái xe đến trung tâm bán hàng của Thiên Hồng Quốc Tế.

Xuống xe, anh bước vào bên trong.

 

Lúc này, một cô gái tóc ngắn bước đến, lễ phép hỏi:

"Thưa anh, anh muốn xem nhà phải không?"

"Đúng vậy, giới thiệu cho tôi một căn biệt thự, trả thẳng, tốt nhất là dạng có thể dọn vào ở ngay." Lục Trần nói thẳng.

 

Nghe vậy, cô gái tóc ngắn lập tức cảm thấy kính nể.

Có vẻ như hôm nay đã gặp một khách hàng lớn.

Người đàn ông này thật dứt khoát, vừa nhìn đã biết là người có nhu cầu thực sự.

Có lẽ hôm nay sẽ mở đầu ngày mới bằng một hợp đồng lớn.

 

Những nhân viên bán hàng khác nghe thấy cũng bắt đầu bàn tán.

Người đàn ông này ăn mặc rất bình thường, lái một chiếc Buick, chẳng giống người giàu chút nào.

Nhưng lại nói chuyện rất quyết đoán, muốn mua thẳng tay.

Team Hạt Tiêu

Chắc hẳn là một đại gia ẩn mình.

 

Cô gái tóc ngắn không dám chậm trễ, nhanh chóng nói với Lục Thần:

"Thưa anh, các biệt thự của Thiên Hồng Quốc Tế đều đã hoàn thiện nội thất, có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào. Tôi sẽ dẫn anh đi xem mô hình thu nhỏ trước."

"Được, làm phiền cô."

 

Lục Trần theo cô gái đến khu vực sa bàn.

Cô kiên nhẫn giải thích cho anh.

Thực ra, Lục Trần đã luôn theo dõi biệt thự của Thiên Hồng Quốc Tế.

Anh rất thích khu biệt thự này.

 

Sau phần giới thiệu, Lục Trần đã chọn được một căn.

Căn biệt thự này trị giá 30 triệu, có ba tầng trên và một tầng hầm.

Lục Trần chỉ định chọn ngay căn này.

Sau khi chọn, anh yêu cầu cô gái dẫn mình đi xem nhà thực tế.

 

Những nhân viên bán hàng xung quanh đều sững sờ.

Chốt hợp đồng nhanh như vậy sao?

Thật quá hào phóng, vừa nhìn đã mua ngay, không chút chần chừ.

Ai nấy đều ghen tỵ với cô gái tóc ngắn.

 

Lúc này, một cô gái tóc xoăn bồng bềnh mặc đồng phục bước từ tầng hai xuống.

"Dao Dao, vị khách mà em hẹn hôm trước bao giờ mới đến?"

"Quản lý Tôn, chiều nay anh ấy sẽ đến." Cô gái tóc ngắn rất cung kính.

 

Cô gái không trả lời, vô thức nhìn về phía Lục Thần.

Lục Thần cũng nhìn cô.

 

Cô gái này sao trông quen thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hon-nhan-hop-dong-nu-tong-tai-tuyet-sac-luon-muon-gia-thanh-that/chuong-31-tinh-co-gap-lai-ban-hoc-ba-ngon-tay.html.]

 

Quan sát một lúc, Lục Trần liền nhận ra cô ấy.

 

Cô ấy tên là Tôn Mạn, bạn học cấp ba.

 

Những ký ức thời học sinh ùa về trong đầu.

Lục Trần nhớ rất rõ, hồi học cấp ba, Tôn Mạn hay táy máy, thích trộm đồ quý giá của bạn bè.

Có lần, cô ta bị Lục Thần bắt quả tang.

Mặc dù thứ cô ta trộm không phải của anh, nhưng Lục Thần vẫn kiên quyết báo với giáo viên.

Tôn Mạn cầu xin hết lời, nhưng Lục Thần không để ý, vẫn chọn cách báo cáo.

 

Cuối cùng, hành vi của Tôn Mạn bị phơi bày, cô bị mang tiếng xấu trong trường.

Dưới áp lực, cô phải chuyển trường.

Từ đó đến giờ, Lục Thần chưa gặp lại cô ta.

Giờ nghĩ lại đã gần mười năm trôi qua.

Không ngờ lại gặp cô ở đây.

 

Tôn Mạn cũng nhận ra Lục Thần:

“Cậu là… Lục Thần?”

“Bạn học cũ, lâu rồi không gặp nhỉ.”

 

Xác định được là Lục Thần, biểu cảm của Tôn Mạn trở nên đầy giễu cợt.

Ký ức thời học sinh cũng ùa về trong đầu cô.

Năm đó chính người này đã khiến cô mất hết danh dự.

 

“Đúng vậy, lâu không gặp rồi, chắc gần mười năm rồi nhỉ?”

“Phải, gần mười năm rồi.”

 

Cô gái tóc ngắn nghe vậy mà lòng khẽ giật mình.

Hai người này là bạn học, vậy chẳng phải đơn hàng này sẽ bị Tôn Mạn cướp mất sao?

 

Tôn Mạn hỏi:

“Cậu đến đây làm gì?”

“Tôi đến mua nhà!”

 

Cô gái tóc ngắn vội vàng nói:

“Quản lý Tôn, vị khách này đã xem một căn biệt thự trị giá hơn 30 triệu, trả thẳng, là tôi tiếp đón anh ấy.”

Cô gái tóc ngắn cố ý nhấn mạnh rằng mình là người tiếp đón, không muốn bị Tôn Mạn cướp mất đơn hàng này.

 

Tôn Mạn cười nhạt:

“Lục Thần, một căn biệt thự hơn 30 triệu mà cậu nói mua là mua, lại còn trả thẳng, cậu lừa cô gái này có vui không?”

“Ý cô là sao?”

 

“Năm đó tôi chuyển trường, nhưng vẫn giữ liên lạc với nhóm bạn học cũ. Tôi nghe mọi người kể về cậu, cậu học cấp ba chưa xong, bố cậu làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất rồi bỏ trốn. Sau đó cậu bỏ học ra nước ngoài làm công để trả nợ. Vài năm trước cậu về nước nhưng vẫn thất nghiệp, gần đây mới làm bảo vệ ở chi nhánh tập đoàn Hắc Đế tại thành phố Tô. Cậu nói cho tôi biết, căn biệt thự 30 triệu này cậu định dùng mạng sống để mua sao?”

 

Giọng của Tôn Mạn rất lớn, như sợ người khác không nghe thấy.

Chuyện năm đó cô vẫn luôn nhớ trong lòng.

Hôm nay trời giúp cô gặp lại Lục Thần, nhất định phải khiến anh mất mặt.

 

Lục Thần cười đáp:

“Cô vừa nói rồi đấy, tôi bỏ học ra nước ngoài làm việc. Bây giờ tôi kiếm được tiền, quay về mua nhà, chẳng phải rất bình thường sao?”

 

“Cậu đừng tự dát vàng lên mặt mình, cậu làm thuê chứ không phải làm ăn. Hơn nữa cậu về nước nhiều năm rồi, nếu thực sự kiếm được tiền, cậu đã sớm mua nhà xe sang, cậu còn làm bảo vệ mà? Cậu coi tôi là đồ ngốc sao?” Tôn Mạn mỉa mai.

 

Những nhân viên bán hàng xung quanh nghe vậy thì bàn tán xì xào.

Ban đầu họ nghĩ hai người bạn cũ gặp lại sẽ hỏi thăm nhau.

Không ngờ lại là cuộc khẩu chiến.

Thì ra anh chàng này chỉ là một bảo vệ.

Một bảo vệ thì làm sao mua nổi căn biệt thự 30 triệu.

Nhưng Tôn Mạn cũng hơi quá đáng, dù gì cũng là bạn học cũ mà lại nói thẳng thừng như vậy.

 

Lục Thần đút tay vào túi, bình thản nói:

“Tôn Mạn, tôi biết cô vẫn nhớ chuyện năm xưa. Năm đó cô táy máy, thích trộm đồ của người khác, bị tôi bắt gặp. Khi đó cô cầu xin tôi, nhưng tôi vẫn báo với giáo viên. Lúc đó tôi còn trẻ, không hiểu chuyện, mong cô đừng để bụng. Tôi tin rằng bao nhiêu năm qua, thói quen này của cô chắc đã bỏ rồi.”

 

Lục Thần cố ý nói vậy để mỉa mai Tôn Mạn.

Những nhân viên bán hàng xung quanh nghe xong đều ngạc nhiên.

Thì ra Tôn Mạn từng hay trộm đồ.

Thậm chí có một nữ nhân viên thì thầm với đồng nghiệp rằng lần trước mình bị mất chiếc vòng tay Chanel. Nói với giọng không lớn không nhỏ, nhưng vẫn bị mọi người xung quanh nghe thấy.

 

Tôn Mạn gào lên:

“Lục Thần, cậu câm miệng lại! Nếu cậu còn nói linh tinh, tôi sẽ gọi người đến xé nát cái miệng của cậu!”

 

“Hahaha, cô đừng kích động thế, tôi đâu có vu oan cho cô. Nghe đồng nghiệp của cô nói kìa, xem ra bao nhiêu năm qua, thói quen này của cô vẫn chưa bỏ được.”

 

Lục Thần cười nói, rồi quay sang những người xung quanh:

“Mọi người phải cẩn thận đấy, cô gái này là ‘ba ngón tay’. Đồ quý giá nhớ giữ cho kỹ!”

 

 

 

Loading...