Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-05-12 14:02:45
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hắc, làm người yêu tớ nhé!"
...
Thương Minh thành, ngày mười ba tháng mười.
Dương Lệ thức dậy sau một giấc ngủ ngon, cô lật chăn, vươn vai ngáp dài, dụi dụi như một chú mèo nhỏ, mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, cuối cùng dừng lại trên người Hắc, cậu ta đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn cô.
"Dậy rồi sao, mọi người đang đợi cậu dưới nhà đó" Hắc trầm giọng nói.
Dương Lệ lắc lắc đầu không đáp mà vươn tay ra, Hắc lắc đầu, đi lại ôm eo bế ngang cô lên, hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Dương Lệ lập tức vui vẻ nói: "Lần sau cấm quên đó",
"Biết rồi, mau mau thay quần áo đi, Bạch đang than vãn cậu lâu quá rồi đó" Hắc bế cô vào trong phòng tắm rồi đi ra ngoài.
Dương Lệ hừ nhẹ nhưng vẫn nhanh chóng vệ sinh cá nhân và thay quần áo và cùng hắn xuống nhà. Bên dưới tất cả thành viên cao cấp của Huyết Phủ hội đã tập hợp đủ, hôm nay là ngày họp hội đồng diễn ra ba tháng một lần.
Huyết Phủ hội từ khi đánh bại Sở gia, trở thành một trong năm thế lực lớn của Thương Minh thành thì đã lấy tốc độ cực nhanh phát triển lực lượng không ngừng, trải qua chín tháng đã gần như chiếm đóng một phần năm Thương Minh thành.
Tất cả sản nghiệp năm xưa của Sở gia đều được tiếp quản, một trong số đó là hải cảng Bạch Thiên, một trong năm hải cảng có số lượng tàu thuyền ra vào lớn nhất cả thành phố.
Ngoài ra Huyết Phủ hội còn chiếm đóng một hải cảng khác, nơi đây chính là nơi ngày trước Lam Vân dùng nhận tiếp tế của tập đoàn Thiên Vũ, nay đã bị một ngàn quân Huyết Phủ hội kiểm soát.
"A Tà, số lượng quân chúng ta hiện tại là bao nhiêu?"
Dương Lệ khẽ hỏi, cô lúc này ngồi vắt chéo chân, dùng tay tựa đầu vào ghế, ánh mắt lạnh lùng khác hẳn so với vẻ ngoài lúc mới ngủ dậy.
Dương Lệ lúc này mang một loại khí chất hơn người, vẻ ngoài kiều diễm nhưng đầy kiêu ngạo, ánh mắt như băng sơn nhưng ẩn chứa mị lực hút người khiến tất cả đều mê mẩn thần hồn.
Mọi thuộc hạ trong hội đều say mê cô, không ai là không bị ánh mắt của Dương Lệ hút hồn mà đều tỏ ra điên cuồng muốn cống hiến sinh mạng của mình cho cô.
Chỉ có ba người Hắc, Bạch và Tử Ngôn là miễn nhiễm, vì bọn họ là quỷ hồn cao cấp, cường độ linh hồn cao gấp nhiều lần đám quỷ hồn trung cấp như bọn người A Tà, vậy lên sẽ không bị mị thuật của Dương Lệ ảnh hưởng.
Nhưng khổ nỗi Hắc đã bị Dương Lệ câu, Bạch thì quan hệ mờ ám không rõ ràng, chỉ còn mỗi Tử Ngôn thì khứa này luôn ẩn mình trong bóng tối vậy lên gần như không ai biết thế nào.
A Tà lúc này đứng lên trầm giọng nói: "Bẩm đại tỷ, ba tháng qua số lượng quỷ hồn đưa tới tổng cộng ba ngàn, trong đó có sáu quỷ hồn trung cấp hiện đã phân dưới trướng anh Bạch. Ngoài ra chúng ta còn chiêu mộ không ít người bình thường, có khoảng một ngàn ạ"
Dương Lệ gật đầu hài lòng, từ khi đánh bại Sở gia đến nay số lượng quân của Huyết Phủ hội phải nói là tăng bão tố. Ban đầu chỉ chưa tới ba ngàn quân nay đã lên tới một vạn, trong đó số quỷ hồn trung cấp đạt một trăm người.
Đừng nhìn một trăm người là ít, để đưa trăm quỷ hồn trung cấp lên cũng bằng mấy ngàn quỷ hồn hạ cấp, dù bên Lam Vân muốn đưa một trăm người trong chín tháng như bọn họ là tuyệt không thể.
"Mấy nay có động tĩnh gì của Lam Vân không?" Cô quay sang hỏi Bạch.
Đây là kẻ địch hàng đầu của bọn họ, Bạch lắc đầu nói: "Tên này như chuột vậy, cơ bản là rất khó tìm ra, dù sao trong phạm vi của bốn gia tộc còn lại thì chúng ta không thể tìm kiếm diện rộng được "
Dương Lệ thở dài, việc bốn gia tộc còn lại đã được cô cân nhắc với Bạch mấy tháng trước, nhưng không phải muốn đánh là đánh được ngay.
Bốn gia tộc còn lại đều mạnh hơn Sở gia, thủ hạ dưới trướng đều hơn một vạn, quan trọng là bọn họ đều cảnh giác với Huyết Phủ hội. Chỉ cần cô tấn công một nhà thì ba nhà khác sẽ không ngồi yên.
"Việc bốn gia tộc để sau, tiếp tục tìm kiếm Lam Vân, lưu ý mấy hải cảng vì hắn rất có thể chạy ra đó" Dương Lệ nói.
"Rõ!" Tất cả đều đồng thanh đáp.
"Được rồi, mọi người nếu không còn việc gì thì trở về nghỉ ngơi, làm việc như bình thường đi" Cô khẽ cười, từ trong túi lấy ra một xấp thẻ ngân hàng phát cho từng người.
Đây là tiền sinh hoạt của từng phân đoàn trong một tháng, quỷ hồn lên trên này cũng không khác người thường là bao, cũng cần ăn cần ngủ nếu không sẽ kiệt sức mà chết.
Hiện tại Huyết Phủ hội được Dương Lệ sử dụng phân cấp đơn vị theo quân đội để quản lý, tổng cộng có hai mươi phân đoàn được đánh số theo thứ tự với mỗi phân đoàn là năm trăm thành viên.
Hai mươi phần đoàn này lại được chia nhau do Dương Lệ và ba người Hắc, Bạch, Tử Ngôn thống lĩnh, lần lượt là: Huyết Lệ, Hắc Uyển, Bạch Thiên, Tử Tịch.
"Đại tỷ, tháng này có tổ chức hoạt đồng gì không?"
"Đúng vậy á, hay cho anh em đi đầu chơi đi, lần trước đi Tân Hải thực sự chưa đã"
"Em thấy sắp tới có ca sĩ nổi tiếng muốn về Thương Minh hay sao ấy, cho mọi người đi xem nhé?"
"À, có phải ca sĩ hạng S tên Ngọc Nhân ở Vũ Minh thành không? Đại tỷ, cho bọn em đi đi!"
Mấy người lên nhận thẻ thay nhau nói, ai cũng nhớ cuộc vui ở Tân Hải mà muốn xin Dương Lệ đi chơi, nhất là khi sắp có ca sĩ hạng S về đây biểu diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-26.html.]
Bạch hừ lạnh nói: "Mấy tên ngốc các ngươi nhận tiền còn chưa lượn, đi chơi cái gì mà chơi, công việc bao nhiêu kia, kẻ nào dám lười biếng đừng trách roi Quất Hồn!"
Đám người lập tức nhao nhao sợ hãi, bọn họ là quỷ hồn, ai mà chả kinh hãi khi nhắc đến roi Quất Hồn, đây là vật chuyên dùng đánh g.i.ế.c linh hồn á.
"Cậu đừng doạ bọn họ chứ, ngày trước không phải từng bị đánh xém c.h.ế.t đó à" Hắc một bên cười cười nói.
Bạch hừ nhẹ, lúc này Dương Lệ gõ cho cả hai tên ngốc này rồi nói: "Việc này chị sẽ xem xét, mọi người trở về đi, tất cả phải đề phòng đó vì Lam Vân và Thiên Vân hội vẫn còn mấy trăm quân đó"
"Yên tâm đi đại tỷ, nếu con chuột đó dám chạy vào địa bàn chúng ta thì để hắn có đi không về!" Thanh Tiêu cười tự tin nói.
Dương Lệ mỉm cười gật đầu, một vạn quân Huyết Phủ hội đã bao trùm tất cả ngõ ngách trong phạm vi địa bàn chiếm đóng, một khi kẻ bên ngoài dám vào thì sẽ cho chúng không có đường ra.
Các thành viên đều lần lượt rời đi, Tử Ngôn trong bóng tối xuất hiện cũng được Dương Lệ giao nhiệm vụ tìm kiếm Lam Vân.
Sau khi mọi người đi hết chỉ còn ba người thì Dương Lệ mới ngã xuống lòng Hắc, cởi bỏ dáng vẻ lạnh lùng ban nãy mà cười ngây ngô nói: "Hắc, tớ muốn ăn bánh nướng"
Hắc xoa đầu cô mỉm cười đáp ứng, hắn đi vào bếp làm bánh cho cô thuận tiện nấu luôn bữa sáng cho Bạch và hắn.
"Hai người định bao giờ cưới?"
Bạch một bên trầm giọng hỏi, cái câu này tí làm Dương Lệ đang uống nước phun ra ngoài, cô ho sặc sụa nhìn anh như nhìn tên ngốc.
"Sao vậy? Tôi nói sai sao?" Bạch nhìn Dương Lệ hỏi, cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu.
Hắn thật không hiểu hai người này sao lại trở thành một đôi chỉ sau một đêm, hơn nữa Dương Lệ chưa từng nói với mọi người vì sao lại yêu Hắc, hắn có hỏi thằng bạn lại nhận được câu trả lời rất ngớ ngẩn.
Không biết, Dương Lệ bảo yêu thì yêu.
Ta sát! Đơn giản chỉ có vậy thôi hả!?
Bạch biết thẳng bạn mình ngốc lên hỏi cũng không có tác dụng, nhưng hắn lại không thể tìm Dương Lệ, đây đâu phải việc của hắn, Dương Lệ sẽ không trả lời gì cả vì đơn giản cô không có nghĩa vụ.
Việc này Bạch hiểu, nhưng con mẹ nó khó chịu á, lúc đầu vốn là ba người một lòng, hiện tại lại thành hai người một lòng và hắn bị bỏ ra ngoài. Đây là việc Bạch vô cùng khó chịu.
Hắn bị phản bội!
"Không sai, yên tâm đi nào tôi cưới nhất định mời anh làm đại diện phát biểu" Dương Lệ khẽ nói, nhưng giọng đầy vẻ không vui và xa cách.
Cô đứng dậy đi tới bên Hắc, nhìn dáng vẻ hai người vui cười, nắm tay liếc mắt đưa tình, thậm chí đút đồ ăn cho nhau kia mà Bạch muốn phát điên.
Các ngươi không tình cảm một chút sẽ c.h.ế.t sao!
"Bạch, ra ăn sáng đi nè" Dương Lệ khẽ nói.
Bạch hừ nhẹ đi ra ăn, khó chịu thì khó chịu nhưng ăn vẫn phải ăn á. Hơn nữa bữa sáng Dương Lệ làm mà không ăn thì nhất định cô sẽ giận dỗi, đến lúc đó Bạch muốn làm hoà cũng khó.
Ba người ngồi ăn với nhau, nhưng khoé miệng hắn không ngừng co giật, trước mặt hắn mà Dương Lệ và Hắc lại đút đồ ăn cho nhau, thậm chí cô còn thơm má Hắc mấy lần khiến Bạch muốn nổ đom đóm mắt.
"È hem, hai người định hôm nay làm gì?" Bạch ho nhẹ, cố tìm kiếm một chút tồn tại.
Nhưng Dương Lệ như không để ý tiếp tục thể hiện tình cảm với Hắc, cái này khiến Bạch cắn răng, đây là cố tình trả thù khi nãy mình hỏi đi chứ bạn bè với nhau không thể tàn ác thế được.
"Dương Lệ, tôi...à không tớ muốn ra ngoài làm nhiệm vụ" Bạch khẽ nói.
Lần này Dương Lệ mới nhìn Bạch mỉm cười nói: "Anh vừa bảo gì?"
Bạch có cảm giác muốn chửi ầm lên, nhưng hắn nhịn xuống nói: "Dương Lệ, tớ muốn ra ngoài làm nhiệm vụ"
"Được, ở hải cảng hôm nay sẽ có một con tàu của Tinh Vũ hội tới, anh đi ra đó kiểm tra đi" Dương Lệ nói xong thì quay ra tiếp tục nói chuyện với Hắc.
Bạch vẻ mặt âm trầm, cuối cùng thở dài im lặng ăn hết bữa sáng, hắn quyết định đi ra ngoài tránh ở nhà bị cặp đôi này làm cho phát điên mà chết, như vậy thật không đáng.
Nhìn Bạch rời đi, Hắc mới nói: "Cậu cố tình trêu chọc Bạch đúng không?"
Dương Lệ cười cười thừa nhận, ai bảo Bạch dám hỏi cô khi nào cưới Hắc chứ, đúng là ngốc mà.
"Hôm nay cậu muốn làm gì?" Hắc khẽ hỏi, nhưng ngay giây sau Dương Lệ đã giang tay muốn hắn ôm.
Bế cô lên, Dương Lệ dựa vào lòng Hắc lên tiếng, âm thanh nhỏ chỉ hai người mới nghe được: "Tớ muốn làm cái đó á!"
Nói rồi cô cười nhí nhảnh đưa tay xuống chạm vào tiểu Hắc, lập tức tay cô cảm nhận được vật con quái vật đó đang ngẩng đầu lên đầy dữ tợn. Hắc cũng lập tức bế cô lên phòng, thô bạo đè Dương Lệ lên giường.