Giếng Oan Sau Dãy Trọ - Chương 1 - Lần Đầu Lên Phố
Cập nhật lúc: 2025-11-22 08:42:23
Lượt xem: 1
Truyện Ma: Giếng Oan Sau Dãy Trọ - Đồng Tác Giả: Diễm Quỳnh và Hồng Văn
Chương 1
Tiếng chuông báo thức rích rắc vang lên, Hoài đang đắm chìm trong giấc ngủ thì đ.á.n.h thức, cô cảm thấy cáu bẳn vội tay tìm cái gối bịt lỗ tai . lúc bà Mây của cô bước , dáng bà gầy hốc do quanh năm bạn với ruộng đồng vất vả.
Một giọng khe khẽ vang lên:
– Con gái ? Nhớ gì ? Nay lên thành phố nhập học , đám bạn thằng Thắng Nghiện với Dương Đơ ở chờ kìa dậy mau thôi con.
Nghe thấy Hoài trở đôi mắt long lanh vươn vai lấy đà bật dậy đó ngáp lấy ngáp để cuối cùng cô mới cất giọng:
– Hai đứa dậy sớm hơn cả con, mà nấu cơm ạ?
Thấy con gái hỏi bà Mây khẽ trả lời:
– Mọi thứ chuẩn tươm tất mau xuống thôi.
Hồng
Hà Văn Hồng
– Thế con với xuống nào? Hoài .
Bước xuống bậc thang ánh mắt cô thấy Tới Lợn đang cắm mặt điện thoại liếc sang bên cạnh là Dương đang cái bàn, chợt một nụ rạng rỡ môi của Hoài thoáng qua nhẹ thôi nhưng sâu đó là một điều hiếm hoi thấy cô như .
Cô tặc lưỡi với chúng nó mời bàn ăn bữa cơm sườn.
Cũng quá giờ điểm ba đứa vội kéo cái vali nặng trịch lên vai sân. Ánh nắng sớm đầu thu len lỏi qua mái ngói cũ sờn soi lên chiếc xe khách đậu ngõ. Chiếc xe màu trắng đề tên bảng Anh Thư lấm tấm bụi đỏ, tiếng máy nổ động cơ phành phạch, khói đen phả nồng nặc mùi dầu.
Thắng Nghiện đang theo tay cầm điếu t.h.u.ố.c lá lở dở miệng c.h.ử.i đổng:
– Mẹ kiếp, xe đếch gì mà như xe chở lợn nhét còn hơn nhét ếch?
Thái Dương thằng cao gầy mặt lúc nào cũng nụ hề hề tựa cột điện, tai đeo tai thỏ đầu khẽ gật gù theo nhạc. Thấy Hoài bước nó toe toét:
– Lên thủ đô gái làng lên phố chắc nổi như cồn đây?
Hoài liếc cái lạnh tanh:
– Cái mồm mày chỉ giỏi tào lao. Giúp tao bê cái túi lên xe nặng gãy cột sống luôn ?
Ba đứa dắt díu đầu ngõ. Bà Mây tựa cửa, tay cầm nón giọng run run:
– Lên thành phố thì nhớ bảo mà sống. Đừng tin lạ Hoài?
Hoài gật nhẹ cố nén tiếng thở dài. Cô nhanh dám sợ thấy ánh mắt lo âu của mà chùn chân. Tiếng còi xe kéo dài như x.é to.ạc buổi sáng yên bình của xóm nhỏ.
Vali đồ đạc mấy đứa phụ xe để phía , ba cũng theo đó mà chèo lên xe luôn.
Xe bắt đầu lăn bánh. Được 2 3 phút mùi mồ hôi, mùi t.h.u.ố.c lá tất cả quyện trong gian ngột ngạt. Ghế vốn chỉ bốn chỗ, nay nhét đến sáu . Một bà béo tràn sang cả nửa Hoài. Thắng bên cửa sổ tỏ khó chịu dường như ép khuôn mặt cửa kính, còn Dương kẹp giữa đồ đạc của mấy khác xe.
– Bác ơi? xe chật quá còn nhét thêm ? - Hoài nổi cáu giọng lạc hẳn .
Lái xe một gã trạc bốn mươi đầu húi cua đeo kính râm vội ngoái quát:
– Cô ơi, xe đường dài khách nhiều thì chịu khó xích vô. Ai cũng kêu thì ai cho ?
Hoài đập tay thành ghế:
– Tiền con trả đủ chứ nhờ mà bắt kiểu ?
Một bà già phía xuống chen lời:
– Thôi con ơi chịu khó chút . Xe khách chỗ mô mà chẳng thế. Lên Hà Nội là ráng.
Hoài c.ắ.n môi hít sâu cố nhịn , cô gây thêm chuyện nhưng trong lòng cứ sôi lên một cục tức. Phía Thắng vẫn điềm nhiên châm thuốc. Tiếng tạch của bật lửa vang lên mùi khói len qua từng kẽ .
– Ê? Thằng hút t.h.u.ố.c hả? Anh phụ xe giọng gắt mắt lóe giận. Dập ngay, tao cho xuống bộ bây giờ? Mày nghĩ cả cái tập thể khó chịu còn thêm mùi mày ai chịu nổi hả thằng chó?
Thắng thản nhiên hạ điếu t.h.u.ố.c dí thành ghế cho tắt khói vẫn vờn quanh miệng.
– Có tí thôi mà gắt thế. Thèm điếu thư giãn gì ? Thắng cất giọng lạnh tanh.
Gã phụ xe c.h.ử.i tục một tiếng giọng khàn như rít qua kẽ răng:
– là đồ nhà quê?
Hoài xuống kéo tay Thắng thì thầm:
– Mày im mà quăng xuống đường thì khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/gieng-oan-sau-day-tro/chuong-1-lan-dau-len-pho.html.]
Dương cạnh vẫn giữ nụ hiền lành nhỏ giọng:
– Thôi ai cũng mệt đến nơi nghỉ tí kiếm chỗ trọ . Tao chị My bảo khu gần trường dãy trọ rẻ lắm đấy?
Hoài nhíu mày:
– Thế cũng phù hợp tiền nong lứa sinh viên miễn rẻ là .
Ba đứa gượng, tiếng yếu ớt lẫn tiếng động cơ ì ầm.
Hơn sáu tiếng lắc lư xe cũng cập bến Mỹ Đình. Cảnh tượng mắt khiến cả ba đứa trố mắt chen , tiếng rao, tiếng còi cả mùi khói xăng tất cả dội thẳng mặt.
– Chào Hà Nội hoa lệ? Dương dang tay ằng ặc mắt sáng lên.
Thắng hất vai nó một cái:
– Hoa lệ cái gì tao thấy bụi với khói ồn ào hơn cả quê .
Hoài kéo tay nắm vali quanh:
– Giờ ăn ? Tao đói xỉu.
Cả ba đứa lỉnh kỉnh đồ đạc vali túi to túi nhỏ. Trên vai Hoài còn đeo thêm túi gạo nhét cho đỡ tốn tiền ăn.
– Mày địa chỉ chị My cho ? Thắng hỏi.
– Có ? Hoài lôi trong túi áo tờ giấy nhàu ở đó ghi bút màu xanh. Ngõ 43 đường Xuân Đỉnh dãy trọ cô Năm Bé.
– Xa lắm, Dương . Phải thêm một tuyến xe buýt.
– Xe buýt ở ? Thắng quanh, ngơ ngác.
– Tao cũng chẳng . – Dương trừ.
Cả ba đứa cùng thở dài.
Đoạn đường từ bến xe đầu phố dài lê thê. Trời trưa nắng như đổ lửa. Mồ hôi thì thấm đẫm lưng áo. Thắng lầm bầm:
– Cái Hà Nội gì mà nắng còn hơn quê. Đã đói còn khát.
Hoài đáp:
– Ở quê ít bụi, ở đây bụi với xe máy nhiều thế ai mà chịu nổi.
– Kệ, miễn học xong việc là . – Dương , giọng lạc quan đến lạ.
Họ tìm đại một quán cơm ven đường, cơm nguội chan canh cải mà vẫn thấy ngon. Ăn xong, ba đứa tiếp tục lê bước .
Đến chiều muộn, họ mới tìm ngõ Xuân Đỉnh. Ngõ nhỏ, sâu, hai bên là nhà cấp bốn, tường loang lổ rêu xanh. Một vài chiếc xe đạp cũ dựng cổng, mùi nước cống bốc lên ngai ngái.
– Chỗ ? – Thắng nhăn mặt.
– Rẻ thì rẻ, nhưng trông ghê thật chúng mày ơi?
Hoài ngước tấm bảng gỉ sét treo ở phía cổng
– Nhà trọ cô Năm Bé.
– địa chỉ . Hoài hét lên đầy vui sướng
Cả hai gì thêm vội bước .
Bỗng từ một phụ nữ xuất hiện, hình bà to, béo cỡ gấp đôi Hoài sừng sững như chiếc thùng phi chắn đường cả ba họ. Mặt bà méo, giọng ồm ồm, cất lên tiếng c.h.ử.i tục chối tai.
– Mẹ kiếp.
Cả ba sợ hãi vì đây là vùng đất xa lạ giống như ở quê . Mà đồn ở Hà Nội nhiều dân chị lắm. Nói đến thở cũng chẳng ai dám thở mạnh chỉ phụ nữ dữ tợn mặt mà vô cùng khúm núm.
Họ cứ sợ kinh động một chút là phụ nữ mặt sẽ để yên cho . như một sự đùa cợt, đàn bà to béo bỗng cất lên tiếng khà khà chằm chằm cả ba hỏi giọng nhẹ nhàng khác hẳn vẻ hung tợn vốn của bà .
– Sao? Ba đứa tìm phòng ? Đã tìm ?
Thấy thái độ bà đổi cả ba cũng như hạ trái tim đang treo lơ lửng xuống. Hoài đáp .
– Chúng cháu quen giới thiệu đến khu mà tạm thời tìm trọ ạ.
Nghe đến đây đàn bà đổi luôn cả sắc mặt, nở nụ thương hiệu khiến khuôn mặt béo tròn dồn nhắm tịt cả đôi mắt. Rồi cất lên chất giọng lanh lảnh mà nổi hết da gà.
Còn.