Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, đáp lại.
“Hoàng huynh chỉ phạt nàng phải cấm túc mà thôi, nhưng đâu có nói rõ là nàng phải bị cấm túc ở đâu cơ chứ.”
Nàng suy nghĩ một chút, rồi cũng thấy lời nói của chàng có vài phần đạo lý.
Nàng lại hỏi chàng.
“Vậy còn chuyện triều chính thì sao. Chàng không cần phải lên triều nữa hay sao.”
Chàng chỉ cười nhạt một tiếng.
Chàng nói. “Bọn giặc cỏ kia thì phải đến mười năm nữa cũng không dám bén mảng đến vùng biên cương của chúng ta đâu. Hôm nay ta cũng đã xin phép Bệ hạ rồi, nói rằng thương thế của ta vẫn còn cần thêm một khoảng thời gian nữa để có thể điều dưỡng cho thật tốt, Hoàng huynh của nàng cũng đã đồng ý rồi.”
18.
Hai người cùng nhau một đường đi về phương Nam, tuần du khắp thiên hạ, dò xét tình hình dân chúng ở các nơi.
Phò mã đem tất cả những vấn đề mà các tỉnh thành gặp phải dọc theo đường đi tổng hợp lại thành một bản tấu chương hoàn chỉnh, rồi cho người mang ngựa truyền tin hỏa tốc gửi về kinh thành.
Về sau, hai người cùng nhau đi đến tận vùng Lĩnh Nam xa xôi, và đã gặp lại được Hứa Tương Âm ở đó.
Nàng ta lúc này đang hành nghề y để cứu giúp người dân ở trong vùng này, và được dân chúng ở đây tôn xưng là “Hoạt Bồ Tát”, là “Dược Tiên”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ga-cho-tuong-quan-dung-manh/28.html.]
Trong lòng của nàng không khỏi cảm thấy vô cùng kính phục, và cũng có một chút gì đó hâm mộ đối với nàng ta.
Hứa Tương Âm liếc nhìn Phò mã đang đứng ngay ở phía sau lưng nàng, rồi khẽ mỉm cười nói.
“Thực ra thì ta trước nay vẫn luôn hy vọng rằng mình có thể tìm được một người có cùng chung chí hướng, để có thể cùng với ta chu du khắp non sông đất nước, cùng nhau trị bệnh cứu người.”
Nàng ta lại nói tiếp. “Bây giờ xem như cũng đã có thể thực hiện được một nửa ước nguyện đó rồi.”
Nàng ta dừng lại một chút, rồi lại nói thêm.
“Công chúa tuy rằng đôi khi có thể cảm thấy bản thân mình như đang bị trói buộc ở trong một chiếc lồng son cấm cung, nhưng việc có được một người tri kỷ luôn ở bên cạnh mình như vậy lại là một điều vô cùng hiếm có đó. Ta thực ra cũng rất ngưỡng mộ công chúa lắm đó.”
Nàng nghe vậy liền sững sờ cả người.
Thì ra… nàng cũng có người khác ngưỡng mộ mình hay sao.
Có lẽ cuộc đời của mỗi người vốn dĩ đã luôn đầy rẫy những điều tiếc nuối rồi, chúng ta thì lại luôn luôn ngưỡng mộ lẫn nhau, luôn cho rằng cuộc sống của những người khác thì sẽ tốt đẹp hơn mình.
Nàng xoay người lại nhìn về phía của Phò mã, chàng lập tức sải những bước chân dài đến bên cạnh, rồi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Trên thế gian này làm gì có được điều gì là hoàn mỹ tuyệt đối cơ chứ.
Vạn sự ở trên đời này cũng chỉ cầu mong được nửa phần như ý mà thôi.
Nhưng chỉ cần có chàng ở bên cạnh, thì nàng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc rồi.