Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng nói giọng hờn dỗi. “Công chúa nhỏ của ta thật đúng là không có chút lương tâm nào cả, ta đã thay nàng quét dọn sạch sẽ cả chuồng ngựa, vậy mà nàng lại còn dám chê ta bẩn sao.”
Trời cũng đã dần tối, mọi người đã cùng nhau quây quần bên đống lửa trại lớn, vui vẻ ca hát và nhảy múa.
Chàng đưa nàng trở về lều trướng để nghỉ ngơi, lúc này nàng mới chợt phát hiện ra vết thương cũ trên vai chàng đã có dấu hiệu hơi nứt ra.
Nàng cẩn thận và tỉ mỉ giúp chàng bôi thuốc lên vết thương.
Bên ngoài lều, tiếng ca hát, tiếng reo hò cổ vũ, xen lẫn với những lời tán dương ca ngợi vẫn còn vang lên không ngớt.
“Tiết tướng quân quả thực không hổ danh là một bậc nữ trung hào kiệt hiếm có.”
Nàng băng bó lại vết thương cho chàng, trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi chua xót khó hiểu không thể gọi tên.
Nàng khẽ hỏi. “Tất cả các tướng sĩ đều rất ngưỡng mộ nàng ấy phải không.”
Chàng khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.
Nàng im lặng một lúc lâu, rồi lại cất tiếng hỏi.
“Vậy còn chàng thì sao.”
Chàng đương nhiên biết rõ nàng đang muốn hỏi điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ga-cho-tuong-quan-dung-manh/13.html.]
Tiết tướng quân là một người thẳng thắn cương trực, mưu trí hơn người, lại còn là một vị nữ tướng bách chiến bách thắng lừng danh trên chiến trường.
Một nữ tử xuất chúng như vậy, quả thực rất khó để không khiến cho người khác phải ngưỡng mộ và khâm phục.
Chàng cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt sâu thẳm tựa như mặt hồ thu, rồi chậm rãi cất lời.
“Nàng ấy tốt, tự nhiên sẽ có người thích hợp để yêu thương nàng ấy. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến ta cơ chứ.”
Chàng nói tiếp. “Ta trước nay chỉ thích những điều tốt đẹp của một mình nàng mà thôi.”
Chàng nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống trên đùi của mình.
Nàng cúi đầu xuống, giọng nói có chút lí nhí, tựa như đang lẩm bẩm một mình.
“Ta chỉ là một vị công chúa ngang ngược và tùy hứng, rốt cuộc thì có điểm gì đáng để cho chàng phải thích chứ.”
Chàng dịu dàng đáp. “Nàng tại sao lại không tốt chứ. Trong mắt của ta, nàng luôn là người tốt nhất, là tốt hơn gấp vạn lần so với bất kỳ ai khác.”
Chàng lại nói. “Ta chỉ mong muốn rằng những điều tốt đẹp ấy của nàng sẽ chỉ một mình ta được nhìn thấy mà thôi.”
“Nếu như để cho người khác cũng nhìn thấy được, thì trong lòng ta chắc chắn sẽ cảm thấy phiền muộn không vui lắm đó.”
Những lời nói ngọt ngào của chàng khiến cho mặt nàng bất giác nóng bừng lên, nhưng trong lòng nàng vẫn còn đang trĩu nặng những tâm tư khó nói.