Sắc mặt của Tiết Phù lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ.
Nàng ta lớn tiếng. “Ngươi lại ra tay giúp nàng ta sao. Như vậy thì không được tính.”
Chàng thản nhiên đáp. “Ta và công chúa vốn là phu thê, mà phu thê thì trước nay vẫn luôn là một thể, tại sao lại không được tính cơ chứ.”
Chàng nói thêm. “Giờ thì xem như là hòa nhau rồi nhé.”
“Không được tính. Tuyệt đối không được tính.”
Thuộc hạ của Tiết Phù cũng nhao nhao la ó phản đối, những kẻ đứng xem xung quanh cũng ồn ào lên tiếng phụ họa theo.
Có lẽ tất cả bọn họ đều đang mong mỏi được nhìn thấy nàng bị mất mặt trước đám đông, nhưng nàng tuyệt đối không thể để cho hoàng gia phải chịu mất thể diện.
Nàng bình tĩnh lên tiếng. “Là do tài nghệ của ta không bằng người khác, ta xin nhận thua.”
“Ta cũng xin cùng chịu phạt với phu nhân của mình.” Phò mã cũng lên tiếng ngay sau đó.
Một vị đồng liêu thân thiết của chàng không nhịn được mà cất tiếng cười đùa.
“Phò mã gia, ngài đây rõ ràng chính là đang thiên vị rồi đó.”
Chàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, đáp lại.
“Nàng ấy là thê tử của ta, phu thê thì phải luôn đồng lòng, có chuyện gì xảy ra thì đương nhiên là phải cùng nhau gánh vác rồi.”
Có lẽ không một ai có mặt ở đó lại ngờ rằng chàng sẽ nói ra những lời như vậy, các vị tướng lĩnh đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai lên tiếng nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Nàng đi thẳng đến khu vực chuồng ngựa, xắn cao tay áo lên, chuẩn bị bắt tay vào công việc dọn dẹp.
Nhưng Phò mã đã nhanh chóng tiến đến, một tay bế bổng nàng lên, rồi nhẹ nhàng đặt nàng ngồi vững vàng trên lưng một con ngựa gần đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ga-cho-tuong-quan-dung-manh/12.html.]
Chàng ôn tồn nói. “Nàng cứ ngồi yên ở đó, đừng để bùn đất làm bẩn y phục của mình.”
Nói rồi, chàng cầm lấy cây chổi dài, một mình bước vào trong chuồng ngựa, bắt đầu công việc quét dọn.
“Đây rõ ràng là đang ăn gian mà.”
Tiết Phù không biết từ lúc nào đã tiến lại gần, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui nhìn nàng đang ung dung ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.
Chàng đáp lại. “Nàng ấy là thê tử của ta, ta giúp nàng ấy làm việc là lẽ đương nhiên, tại sao lại có thể gọi là ăn gian được chứ.”
Tiết Phù bị những lời nói của chàng phản bác đến mức á khẩu không nói nên lời, nàng ta nhìn chàng thật sâu một cái, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng tràn trề, sau đó lặng lẽ xoay người rời đi.
8.
Mấy gian chuồng ngựa lớn như vậy, một mình chàng đã phải vất vả quét dọn suốt cả một buổi chiều dài, vậy mà trên môi chàng chẳng hề có lấy nửa lời oán thán nào.
Trong lòng nàng bất giác cảm thấy có chút áy náy, chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn chàng từ xa.
Chàng dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng đang dõi theo mình, liền ngước đầu lên, khẽ hỏi.
“Nàng đang đau lòng cho ta rồi phải không.”
Chàng cười tinh nghịch. “Nếu đã đau lòng, vậy thì tối nay hãy để cho ta được hôn nàng nhiều thêm một chút, được không, hửm.”
Chàng phủi sạch đi những lớp bụi bẩn còn bám lại trên tay áo, sau đó nhẹ nhàng bế nàng xuống khỏi lưng ngựa.
Nàng thầm nghĩ. Tên này tại sao lúc nào cũng có thể không đứng đắn như vậy được chứ.
Nàng vội nói. “Bẩn c.h.ế.t đi được, mau tránh xa ta ra.”
Chàng nghe vậy liền cố tình ôm lấy nàng thật chặt, còn làm bộ dụi mặt mình vào người nàng một cách đầy nũng nịu.