6.
Lấy bình rượu, bỗng mây tan gió lặng.
Ở chân trời xa xôi, một vị tiên tóc bạc bay phất phơ, ánh mắt sáng rực.
Ông dẫn lên trời.
“Chuyện lấy rượu ngày xưa, ngờ hôm nay còn thưởng thức. Nói , điều gì mong , đáng để ngươi vượt ngàn dặm, leo núi qua hang động?”
Ta quỳ mặt ông, “Nghe tiên trưởng mở nhà ăn trong Tiên Tông, nghề bếp cũng tạm , mong tiên trưởng nhận .”
Ông do dự một lát, “Không nhận ngươi, chỉ là nhà ăn bỏ hoang lâu .”
Ta vái lạy lia lịa, “Mong tiên trưởng cái bình rượu quý ông cố để , nhận . Ta cầu trường sinh phú quý, chỉ cầu lấy linh thạch cho con gái khai linh.”
Ông vuốt râu suy nghĩ, “Nếu để ngươi trở về đường cũ, sẽ coi là bất nhân. Rượu cổ thật sự thơm ngon. Thế , cho ngươi mỗi tháng hai viên linh thạch, ngươi hãy thử vận may ở nhà ăn .”
Theo lý thì nên hài lòng.
Một viên linh thạch đủ chấn động thế gian.
hai viên một tháng, một năm mới hai mươi bốn viên, bốn năm cũng chỉ chín mươi sáu viên.
Cô bé nhỏ nhà còn nhiều thời gian nữa.
Ta hỏi: “Tiên trưởng, thể cho thêm ? Con gái mười bốn tuổi …”
Ông lắc đầu, “Đối với nhà ăn nửa sống nửa c.h.ế.t là quá nhiều . Nếu thêm, ngươi sống nhà ăn.”
Từ đó, bốn chữ “ sống nhà ăn” khắc sâu trong lòng .
Ta nhất định !
Ông sắp xếp chỗ ở cho , “Trong môn phái, gọi là Lâm Trưởng Lão, ngươi cũng gọi .”
Mấy ngày , quen với hàng xóm quanh đó.
Thợ rèn đối diện nhà thốt lên: “Ngươi thật sống nhà ăn? Nói thật, chút quá sức đó.”
7.
Ta hỏi tại ?
Anh thợ rèn : “Ở đây tiên nhân uống sương mai, ăn thức ăn đặc biệt, từng nếm hết các món ngon trần gian . Muốn họ xiêu lòng, khó như lên trời.”
Cậu bé quét dọn cũng : “ . Các , tỷ trong môn phái đều thích ăn trứng mông, những món cơm bình thường thì họ thèm tới.”
Nghe rùng , tiên nhân thích ăn trứng m.ô.n.g !
Ta ngượng ngùng : “Anh thợ rèn, cho một chiếc quần sắt .”
Anh ngạc nhiên: “Bây giờ nấu ăn còn nguy hiểm nữa , mà mặc quần sắt.”
Ta đáp: “Không để nấu ăn. Tiên nhân thích ăn trứng m.ô.n.g mà. Dù thịt ngon lắm, nhưng vẫn phòng ngừa bất trắc.”
Anh ôm bụng : “Tiên nhân ăn trứng m.ô.n.g giống cái m.ô.n.g của chúng , đừng lo lắng quá. Hãy suy nghĩ xem thế nào để vực dậy nhà ăn thôi. Muốn cho cô bé nhà ngươi khai linh, chuyện dễ !”
, nhà ăn mới là vấn đề lớn.
Ta đổi khá nhiều món .
Làm mới chinh phục vị giác của tiên nhân?
Mông?
, bắt đầu từ nó!
8.
Ta mượn của Lâm Trưởng Lão một viên linh thạch.
Ông đưa cho viên linh thạch, : “Tiên tông trong thập vạn sơn, rộng lớn với vô vàn cảnh sắc đa dạng. Ngươi giữ vững tấm lòng chính trực.”
Ta nhận viên linh thạch, đáp: “Cảm ơn Lâm Trưởng Lão nhắc nhở, Phúc Vận hiểu rõ.”
Ta đến chỗ mà thợ rèn là “Linh Đan Các,” tìm kiếm xung quanh. đồ vật quá đa dạng, chẳng thể xem hết.
Đành tìm đến nhân viên bán hàng trong cửa tiệm, cẩn thận : “Ta một cái... mông.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/di-nau-com-cua-nhat-dang-tien-tong/chuong-2.html.]
“Á?!” Tiên nữ bán hàng kinh ngạc , “A, cửa hàng chúng bán loại đó .”
9.
Ta : “Ta hỏi , ở đây món bán chạy.”
Nàng mới nhận , “Ý cô là Đan Bế Cốc ạ?”
Ta gật đầu, “, dù là Bế Cốc là mông, cô cho một viên nhé.”
Tên nữ bán hàng : “Thưa quí khách, món chúng bán lẻ. Một lọ ba trăm viên, giá nửa viên linh thạch.”
Ta ngại ngùng : “Ta cần nhiều đến .”
Có vẻ đoán , cô nhẹ, “Chúng mẫu thử, cô thử xem nhé.”
Ta nhận từ tay cô , viên nhỏ như hạt gạo. Một bỏ miệng, cảm nhận mượt mà.
Hoá đây là vị của Đan Bế Cốc.
Cảm giác dễ chịu.
Những món từng ăn món nào sánh .
Khi ở làng Tạ, cũng xem là đầu bếp lớn.
Nhà nào đám cưới đám tang, tiệc rượu đều do lo liệu.
Để học hỏi, từng thêm ở khách điếm lớn trong thành.
Chưa bao giờ ăn món gì ngon như .
Ta mặt dày hỏi: “Cô nương, Đan Bế Cốc chế biến như thế nào ?”
Cô che miệng nhẹ: “Thưa, đây là chế biến mà là luyện .”
10.
Luyện?
Ta chỉ chiên, xào, nấu, rán, hấp, , om, hầm.
Chưa từng nghĩ còn một cách gọi là “luyện.”
Cô : “Nếu cách luyện thế nào, thể đến núi Lão Tôn xem. Tất cả đan dược của môn phái đều tạo ở đó.”
Nếu học “luyện,” thể giải quyết khó khăn tiên nhân đến nhà ăn.
Ta quyết định xem.
Bước núi Lão Tôn, một luồng nóng phả mặt.
Mồ hôi chảy như nước.
Tiên nhân bên lò đan, tay liên tục đổi động tác.
Ta tìm một vị tiên, hỏi: “Tiên trưởng, thể quan sát một chút ?”
Ông , “Đan luyện ngoài bí mật. Người phàm thể ở lâu trong môi trường . Thím , khuyên bà nên sớm rời .”
Ta , “Không , chỉ xem cách luyện như thế nào.”
Ngày hôm đó, suýt say nóng.
Thợ rèn đến thăm, “Thế nào, thu hoạch gì ?”
Ta mơ màng : “Có đấy. linh căn, thể điều khiển lò đan, nên luyện .”
Anh , “Đồ của tiên nhân, chúng thể hiểu. Vì cô bé nhà cô, cô cũng giữ sức khỏe. Đừng để gục ngã.”
Ta gật đầu, “Ta .”
Anh thở dài, “Ra đây gặp nhiều , thấy ai cố gắng như cô. Nhiều đến Tiên Tông, quên cả gia đình. Cô chỉ cần buông bỏ một chút, sẽ thấy đây thực sự là chốn tiên cảnh.”
Ta lả : “Ta ngủ.”
Anh dậy, “Vậy thì nghỉ ngơi .”
Trong giấc mơ, luyện món ngon.
Giá mà luyện thật thì bao!