Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 11: H Văn

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-05-23 15:36:48
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 Cẩm Trúc đến thăm Tiểu Dụ còn mua cho nó rất nhiều thức ăn cho mèo, nó vẫy đuôi nịnh nọt Cẩm Trúc cả buổi cho đến khi mệt quá thì lăn ra ngủ luôn.

 

 Trần Dụ và Cẩm Trúc nhìn nó cười rộ lên, chú mè ngủ không lâu ngủ được một lúc thì nó tỉnh giấc chậm rãi chui vào lòng Trần Dụ l.i.ế.m bộ lông của nó.

 

 “Dễ thương vãi.” Cẩm Trúc nựng má nó, “Gần đây mày với anh chủ nhà như nào rồi?”

 

 “Như nào là như nào?” Trần Dụ ngu ngơ hỏi.

 

 “Thì mày kể đó.” Cẩm Trúc gợi nhớ giúp cậu.

 

 “Tao chỉ thấy tao và anh ấy có phần đồng cảm với nhau thôi.” Trần Dụ xoa đầu Tiểu Dụ, “Tao biết giữa tao với anh ấy có nhiều điểm khác nhau nên tốt nhất là cùng nhau chia sẻ.”

 

 “Anh hai ơi, đồng cảm là bước đầu dẫn đến tình yêu đó.” Cẩm Trúc doạ.

 

 “Không thể nào, tao đâu suy nghĩ xa đến vậy?” Trần Dụ trả lời.

 

 “Mày thấy đồng cảm đến độ ngủ cùng nhau không hả?” Cô bạn bắt lấy tay cậu, “Chỉ có thể là anh ta động lòng với mày rồi đó.”

 

 Trần Dụ thu tay về ngại ngùng xoa xoa đầu Tiểu Dụ, ăn nói không trôi chảy: “Làm gì có, chỉ là anh em thôi.”

 

 Trần Dụ phủ nhận nhưng bên trong cậu vẫn tin rằng những gì Dụ Minh làm là vì anh ta có tình cảm với cậu. Dù sao trong lòng cậu hiện tai chỉ xuất hiện mỗi hình bóng của anh Dụ Minh, dường như con tim nhỏ bé đã thầm thích anh ta mất rồi.

 

 Trần Dụ mặt đỏ bừng không nhìn trực tiếp Cẩm Trúc mà lẩn tránh đi.

 

 Cậu sực nhớ ra ba chữ “anh ghét gay” này Dụ Minh đã từng nói với cậu, cậu hoàn toàn thôi ngừng tưởng tượng cái tình yêu mà anh ta dành cho mình. Giờ phút này cậu mới thật sự chấp nhận lời biện minh của bản thân trước Cẩm Trúc “chỉ là anh em thôi”.

 

 Không có lý do gì một người ghét gay lại nhanh chóng trao tình cảm cho cậu như thế, cậu là “gay” chính từ này đã ngăn cách tình cảm của cậu. Trái tim nhỏ bỗng nhiên rơi từ trên trời xuống tận đáy vực sâu, hoàn toàn hỗn loạn đập liên hồi.

 

 Đúng đúng, anh em, cậu và Dụ Minh là anh em.

 

 Trần Dụ ôm Tiểu Dụ vào lòng ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trước một mớ suy nghĩ hỗn loạn dường như ánh mắt nhoè đi rất nhiều, Trần Dụ không nhìn rõ khung cảnh bên ngoài cửa sổ nữa, nó ngày một mờ đi trong hốc mắt như xuất hiện một lớp kính thật dày bao phủ kín cả con ngư.

 

 Một lúc sau nó ào ạt tuôn trào không cách nào ngăn cản, giống như một giọt nước đọng lại trên một chiếc cốc sắp tuôn tràn chỉ cần cho vào một giọt nước nhỏ tác động vào nó, nó sẽ lập tức không chịu được nữa mà trào ra.

 

 Trần Dụ cũng như chiếc cốc đó biết bản thân Dụ Minh ghét gay nhưng cậu vẫn cứ nghe rồi để đó không quan tâm đến mà lao vào Dụ Minh từng bước từng bước gần hơn. Để rồi hôm nay khi Cẩm Trúc nhắc đến cậu mới hoàn hồn mà ngộ ra mình đã quá cố chấp, không phải, mà là cậu không rót nó vào tay.

 

 Không gian yên tĩnh, ngột ngạt đã bắt đầu bao trùm cả căn phòng. Một mảng màu tối đen dần hình thành bên trong con người Trần Dụ, giờ đây cậu chỉ cảm thấy bản thân quá bất tài vô dụng trước gương mặt của chính bản thân cậu.

 

 Chính cậu còn phải sợ bản thân của mình như thế, vậy Dụ Minh thì sao? Anh ta có sợ cậu không?

 

 Tiểu Dụ từ phòng ngủ của Trần Dụ đi ra, nó nhảy tọt vào người Dụ Minh, nó l.i.ế.m liên tục vào tay cậu rồi nhảy xuống đi về hướng phòng Trần Dụ.

 

 Dụ Minh bước đến mở đèn, trước mặt cậu Một Trần Dụ ủ rủ gương mặt hiện rõ vẽ âu lo sợ hãi. Dụ Minh có hơi hốt hoảng mà chạy đến ôm lấy cậu, Trần Dụ đẩy cậu ra rồi bắt đầu khóc.

 

 Gương mặt Trần Dụ trắng nhợt nhạt không còn sức sống, tiếng khóc cũng không còn rõ ràng mà khàn đến khó nghe, Dụ Minh lại đến một lần nữa ôm cậu vào lòng: “Em bị gì thế?” Làm sao thế?”

 

 Trần Dụ không trả lời mà cương quyết đẩy cậu ra xa.

 

 “Trần Dụ Trần Dụ nói cho anh biết em bị làm sao có được không?” Dụ Minh ôm cậu chặt hơn, do quá kích động nên cậu cũng mất bình tĩnh.

 

 Trần Dụ vẫn không trả lời mà cứ khóc mãi khóc mãi, Dụ Minh ngồi ôm lấy cậu mà nước mắt cũng rưng rưng theo.

 

 Một lúc sau Trần Dụ đẩy Dụ Minh ngã xuống cậu trực tiếp hôn một cách thô bạo, Dụ Minh bất ngờ đẩy cậu ra nhưng Trần Dụ vẫn cứ lao vào hôn như một con chiến mã trên chiến trường.

 

 “Em bị làm sao vậy?” Dụ Minh chống cự hỏi.

 

 “Quan hệ đi!” Giọng Trần Dụ khàn khàn nhưng Dụ Minh vẫn nghe rõ hai từ “quan hệ” của cậu.

 

 Dụ Minh bật dậy ép Trận Dụ xuống mặt giường: “Được thôi.”

 

 Dụ Minh thô bạo xé rách chiếc áo của Trần Dụ rồi hôn vào môi cậu ta liên tục không rời đi khiến Trần Dụ thở cũng khó khăn, cậu ta lao đến như thu dữ thèm mồi, kịch liệt tấn công đối phương. Trần Dụ không còn sức để đẩy anh ta ra khỏi chỉ có thể quơ tay qua lại trên n.g.ự.c của anh ta, Dụ Minh hôn xuống hầu kết hít mạnh mấy cái ở đó làm Trần Dụ hét lên một cái rồi thở hổn hển.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dam-my-du-khoi/chuong-11-h-van.html.]

 Không dừng lại Dụ Minh cởi quần lót của cậu ra trực tiếp nhét thẳng vào miệng của Trần Dụ làm cậu không thể thốt ra tiếng. Anh ta tiếp tục hành sử với cậu nhỏ của Trần Du, hôn vào đó liên lục gây kích thích vô cùng đối với Trần Dụ. Sau đó Dụ Minh xoay người cậu lại đ.â.m mạnh vào trong mấy cái rồi rút ra.  

 

 Hai người cứ thế chiến tranh hơn một tiếng, Trần Dụ kiệt sức không thể di chuyển mà nằm yên một chỗ, nước mắt cậu vẫn liên tục rơi xuống, Dụ Minh nằm bên cạnh thở liên hồi rồi liếc mắt quan tâm Trần Dụ: “Chịu nổi không?”

 

 Trần Dụ không trả lời anh ta mà xoay mặt về hướng khác.

 

 Tiểu Dụ hạn hán lời nhìn hai người họ tránh mặt nhau trên giường

 

 “Anh không biết em bị làm sao nhưng em muốn quan hệ anh đã làm theo yêu cầu của em.” Dụ Minh tức giận, “Nói đi em bị làm sao hả?”

 

 Trần Dụ giật mình vì tiếng la chói tai từ Du Minh: “Anh ghét gay?” Trần Dụ nói nhỏ nhẹ, giọng nói vẫn khàn, “Cho nên anh và em không thể yêu nhau.”

 

 Dụ Minh đơ người nhìn chằm chằm vào cậu, tức khắt anh ta xoay mặt cậu lại: “Có ghét hay không là vấn đề của tôi, chẳng phải em muốn quan hệ với tôi sao? Em thoả mãn rồi đó em còn quan tâm gì nữa?”

 

 Trần Dụ nhìn gương mặt đang tức giận của Dụ Minh mà bất chợt xuất hiện ra vô vàn nỗi sợ.

 

 

 2 giờ chiều, hành lý đã chuẩn bị xong xuôi Dụ Minh kéo va-li ra khỏi nhà, lần này cậu đưa Trần Dụ về thăm bà Trần, đã rất lâu rồi mẹ con họ chưa gặp nhau.

 

 “Em đỡ hơn chưa?” Dụ Minh dìu cậu vào trong xe.

 

 “Dạ.” Cậu đáp.

 

 “Ừa.” Dụ Minh bắt đầu khởi động xe.

 

 Bánh xe từ từ lăn đi khung cảnh trước mặt Trần Dụ cùng dần dần thay đổi, đã rất lâu rồi cậu chưa về thăm quê, thăm bà Trần cho nên cậu rất nôn nóng muốn về lại vùng đất đó song vẫn có chút không muốn lắm, cậu không muốn Dụ Minh biết rõ con người của bà Trần.

 

 Bánh xe không ngừng di chuyển ngày một khuất xa khỏi thành phố H, những toà nhà cao tần cũng dần thưa đi rồi mất tích hẳn chỉ còn vài căn hai ba tần len lỏi.

 

 “Anh xin lỗi, hôm đó anh giận quá mới thô bạo như thế.” Dụ Minh nhìn Trần Dụ mà thấy xót.

 

 “Không có gì đâu, em ổn mà.” Trần Dụ trả lời, giọng của cậu đỡ khàn hơn rồi.

 

 Hai mươi cây số nữa là đến nhà của Trần Dụ, cậu cảm nhận được hương vị không mấy quen thuộc đang dần hiện ra trước mắt mình. Từ những ngọn cỏ dại mọc trên đường đến những biển báo giao thông. Trần Dụ siết c.h.ặ.t t.a.y mình vì quá hồi hộp, Dụ Minh đưa tay xoa xoa tay cậu như muốn nói  rằng không sao có anh ở cạnh em.

 

 Xe chạy đến một đoạn đường tấp nập người phiên chợ, Dụ Minh và Trần Dụ xuống xe mua một ít hoa quả, một vài cô bán hàng nhìn Dụ Minh khen lấy khen để vì anh quá đẹp trai, nghe thế Trần Dụ ở bên cạnh mỉm cười khoan khoái.

 

 “Này cháu, cháu có người yêu chưa? Cô có đứa cháu gái chạc tuổi cháu đấy, cô giới thiệu cho cháu nhé.” Cô bán hoa quả lên tiếng mai mối.

 

 Dụ Minh nhìn Trần Dụ mỉm cười một cái rồi quay sang cô bán hoa quả: “Cháu có rồi cô ạ.”  

 

 “Nhỏ nào lấy được cháu là có phúc ba đời đấy.” Cô bán hoa quả khen.

 

 Dụ Minh nhìn Trần Dụ cười cười.

 

 Mua hoa quả xong thì Dụ Minh trực tiếp đưa Trần Du về nhà luôn.

 

 Xe vừa dừng trước xóm thì mọi người đã nháo nhào lên vì lần đầu xóm họ có khách quý đến thăm còn đi bằng ô tô nữa, mọi người đều rất vui vẻ mà chạy ra xem.

 

 “Xe này đẹp quá, chắc đắt tiền lắm ông nhỉ.” Hai ông già đang ngồi chơi cờ nhìn thấy thì liền tám chuyện.”

 

 Mấy bà cô bà thím trong xóm thì chạy ra xem người bước xuống xe là ai. Dụ Minh bước ra khiến mọi người ngạc nhiên đầy thắc mắc vì họ chưa bao giờ gặp anh ta, sau đó Dụ Minh mở cửa cho Trần Dụ bước ra mọi người tức khắc chạy đến bên cậu hỏi thăm bắt chuyện.  

 

 Đối với những người này cậu không cần phải tiếp chuyện thân thiết với họ làm gì, Trần Dụ trả lời đôi ba câu hỏi thì liền về nhà.

 

 Bà Trần nói với cậu là dùng tiền để sửa chữa lại căn nhà nhưng trước mắt cậu căn nhà không có gì khác lạ vẫn rách nát như xưa, chỉ có điều mái nhà dường như đã được thay mới. Cậu mở cửa bước vào, đồ đạc trong nhà vẫn như cũ, bộ sô pha cũ nát bị bà Trần khoác áo lên như cái sào treo quần áo.

 

 Căn phòng nhỏ bé của cậu vẫn còn nguyên nhưng dường như bà Trần không thường xuyên vào đây dọn dẹp, giường và kệ sách nhỏ bị bụi bám thành mảng to nhỏ khiến Trần Dụ thấy khó chịu.

 

 Dụ Minh bước vào phòng, anh ta để va-li vào góc cạnh lối ra vào: “Có lẽ nên dọn dẹp lại một chút.”

 

 Trần Dụ gật đầu: “Dạ.”

Loading...