
Có Không Giữ, Mất Khóc Lóc Đòi Lại
- Cập nhật
- 2 ngày trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Ngôn TìnhVả MặtHEHiện ĐạiĐoản VănHọc ĐườngTrả ThùGia ĐìnhNgọtGương Vỡ Không Lành
- Team
- Xanh Xao
- Lượt xem
- 15
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 0
- Trạng thái
- Đang phát hành
Thầm mến thanh mai trúc mã nhiều năm, nhưng hôm nay, tại phòng thay đồ của sân trượt băng, tôi lại chứng kiến cảnh hắn bên người con gái khác.
Giữa lúc tôi hoang mang không biết phải làm gì, một bàn tay ấm áp bỗng nhẹ nhàng che mắt tôi lại.
"Ngoan, đừng nhìn."
Là Tống Kỳ.
Anh kéo tôi rời khỏi đó. Tôi vừa khóc vừa nói với anh:
"Học trưởng, em muốn tập lại động tác hôm nay thêm một lần nữa."
"Được."
Từ ngày đó, Tống Kỳ đưa tôi chuyển hướng sang thi đấu cá nhân, từng bước một dìu dắt tôi tiến về sân khấu quốc tế.
Anh nói:
"Phiên Phiên, em sinh ra là để trượt băng. Em nên đứng trên sân băng, giữa muôn vàn ánh mắt dõi theo, tỏa sáng rực rỡ."