Lý Đoan Ngọc vừa nghe được tiếng gọi khàn khàn, yếu ớt của con gái, lập tức bước nhanh vài bước đến bên giường, vội vàng đưa tay đỡ con gái ngồi dậy, tay nhẹ như chạm vào sương mỏng, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ khiến thân thể yếu ớt kia đau đớn. Thấy lưng con tựa vào thành giường gỗ, bà liền vội rút thêm chiếc gối mềm để sau lưng, tay chân luống cuống mà tỉ mỉ như nâng niu trân bảo.
“Dạng Dạng, còn thấy khó chịu không con?” – Giọng bà dịu dàng mà khản đặc, tay đã nhanh chóng rót một chén nước gừng còn âm ấm từ bình giữ nhiệt để sẵn, đưa đến trước mặt cô.
Bàn tay còn lại theo bản năng đưa lên trán con, kiểm tra từng chút một như thói quen đã ăn sâu vào m.á.u thịt.
Nhiệt đã lui, trán có phần mát lạnh, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, môi khô tái, hơi thở yếu đến mức nghe cũng khiến người xót xa. Trong mắt Lý Đoan Ngọc, sự lo lắng không hề giảm đi, trái lại càng chồng chất thêm một tầng bất an.
Phương Tri Ý tiếp nhận chén nước, bàn tay vẫn còn run nhẹ. Cô cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng: “Con không sao đâu mẹ… mẹ đừng lo.”
Lời này nói , cũng là sự thật .
Trong ký ức đã từng chai sạn của cô – một kẻ sống giữa thế giới tan hoang, nơi chỉ có m.á.u và thép, nơi sống c.h.ế.t chỉ cách nhau một ý niệm. Cho nên , từ khi có ký ức, cô đã học được cách không dựa dẫm, không tin ai, càng không cho phép mình yếu đuối.
Cũng chính vì điều đó , cô thật sự chưa từng nghĩ rằng, chỉ một chén nước ấm, một bàn tay dịu dàng chạm trán, một ánh mắt quan tâm , cũng có thể khiến lòng người mềm đến vậy.
Lời nói đối với Phương Tri Ý , chỉ như tường thuật một sự thật , nhưng đối với người mẹ, lại tựa như một ngọn sóng âm thầm quét qua đáy lòng .
Lý Đoan Ngọc nhìn con gái, ánh mắt chứa đầy xót xa. Bà hiểu con mình. Dạng Dạng từ nhỏ thể nhược đa bệnh, một cơn gió lạnh cũng có thể khiến con bé phát sốt. Từ khi sinh ra, bà và chồng đã đặt toàn bộ tình thương vào đứa nhỏ này, từng bát cháo, từng viên thuốc đều là tâm huyết. Cô con gái này của ông bà , da dẻ trắng hồng như sứ, mười ngón tay nhỏ nhắn mềm mại như hành non, kết tinh tình yêu của cả gia đình .
Giờ phút này, nhìn con gái ngoan ngoan ngoãn ngoãn lại khiến người làm mẹ quá đau lòng.
Bà đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái, bàn tay nhỏ nhắn, lạnh lạnh, mềm mại như sứ men. Trong khoảnh khắc, bà bỗng nhớ tới lúc Dạng Dạng mới sinh – non tháng, nhỏ xíu như con mèo con, đến khóc cũng không đủ sức. Mấy năm qua, dù mọi người đã dốc hết tâm, lực chỉ hy vọng Dạng Dạng có thể khỏe mạnh lớn lên, thế mà bệnh vẫn bám riết không buông.
Mà bây giờ, còn chưa chờ con gái khá hơn, biến cố lại ập tới – cả nhà sắp bị phân tán, gió giông đang ở trước mặt.
“Con như thế nào, mẹ còn không biết sao?” – Bà cười khẽ, nhẹ nhàng trách con gái, nhưng vào tai Phương Tri Ý lại chỉ có yêu thương. “Nếu trong người không khỏe, phải nói với mẹ, đừng tự gồng mình chịu đựng. Mẹ cha và các anh con đều đau lòng lắm đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/9.html.]
Dứt lời, bà xoa nhẹ đầu con, giọng trở nên ôn nhu: “Mẹ nấu cháo cho con rồi, còn có cả bánh lạc. Tối hôm qua con không ăn gì, giờ bụng rỗng thì làm sao chịu nổi? Ăn một chút, sẽ thấy khỏe hơn.”
Phương Tri Ý thật sự không đói đến mức không chịu được, nhưng chỉ cần nghe đến hai chữ “cháo nóng”, trong lòng lại dâng lên một nỗi thèm khát âm ỉ. Ở tận thế, cháo là thứ xa xỉ đến không tưởng, dù chỉ một chén trắng loãng cũng đủ để tranh đoạt đổ máu.
Đã bao lâu rồi cô không được ăn một bữa cơm nóng? Không được nghe một câu hỏi thăm? Không được sống như một người bình thường?
“…Dạ, con muốn ăn.”
Chỉ ba chữ nhẹ nhàng, lại khiến ánh mắt Lý Đoan Ngọc thoáng ánh lên niềm vui mừng khó giấu. Bà đặt chén nước xuống bàn, cúi người kéo chăn kín thêm cho con, vỗ nhẹ mu bàn tay: “Vậy con nằm nghỉ chút, mẹ đi múc cháo.”
Phương Tri Ý khẽ nhích người, muốn ngồi dậy xuống giường: “Mẹ, để con tự ra ngoài ăn…”
Dù ở thế giới kia, cô là người đứng trên vạn xác tang thi, cũng chưa từng cho ai hầu hạ. Cô đã quen tự lập, quen với việc mạnh mẽ mà sống, chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày yếu ớt đến mức cần người bón từng thìa cháo.
Thế nhưng — chỉ vừa mới nâng người, cả thân thể như bị đổ sập.
Tay chân mềm nhũn, xương cốt nhức mỏi như ngấm rét qua từng khe thịt, hơi thở nghẹn lại giữa ngực, tầm mắt cũng tối sầm.
Phương Tri Ý khựng lại tại chỗ, nửa người run rẩy, không thể nhúc nhích.
…Quá mức rồi!
Cái thân thể này… sao lại yếu đuối đến thế?
Đường đường là một đại lão từng một mình c.h.é.m g.i.ế.c trong mạt thế, đứng đầu một phương, lúc này chỉ muốn bật khóc vì bất lực.
Không, không phải "muốn"… mà là thật sự — suýt khóc đến nơi rồi.
Nga
Thật là một chút khí thế cũng không có !