Có em gái ốm yếu , hai anh trai không dám lấy vợ ! - 15

Cập nhật lúc: 2025-04-15 01:23:41
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều, hai vợ chồng Phương Tuấn Khanh đưa con gái đến bệnh viện khám lại một lần. Dù Phương Tri Ý hiểu rất rõ rằng thuốc men và thiết bị y tế ở thời điểm này chẳng thể giải quyết được mấy vấn đề trên thân thể mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt không nửa câu than phiền. Cô biết, có những điều không phải vì bản thân, mà là vì cha mẹ , chỉ là vì trước khi rời xa , muốn làm cho họ yên lòng .

Sau khi khám xong trở về , hai người lớn ra đi thu xếp hành lý, để con gái ở lại phòng , dặn cô tranh thủ lựa chọn ít đồ cần thiết. Bóng lưng Phương Tri Ý đứng bên cửa sổ, tóc dài xõa xuống, gầy gò mà yên tĩnh, ánh mắt đượm vẻ không nỡ, như muốn đem cả căn phòng này thu vào lòng. Phương Tuấn Khanh nhìn bóng con, trong lòng trầm xuống như đá rơi vào giếng sâu, tiếng vang u u, nghẹn ứ không thoát nổi.

Sau khi rời khỏi phòng con gái , đứng trong hành lang chật hẹp, ánh đèn dầu le lói soi bóng người loang lổ trên tường, đắn đo rất lâu, cuối cùng khẽ nghiêng đầu nhìn sang vợ, khàn giọng mở lời:

“Hay là... chúng ta đi Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn đi? Em đưa Dạng Dạng đi Tây Bắc, anh ở lại bên này là được.”

Lời vừa dứt, chính ông cũng thấy n.g.ự.c mình nghẹn lại, như có ai lấy tay bóp chặt. Ông chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ phải nói với chính người vợ đã cùng mình đi hết bao năm gió bụi những lời này.

Họ vốn là thanh mai trúc mã, từ khi lọt lòng đã ở bên nhau, cùng lớn lên trong một con ngõ nhỏ, cùng lội qua những mùa mưa dầm sũng đất, từng bữa khoai lang cháy cạnh cũng chia đôi nhau ăn. Chiến sự bủa vây, đất nước bị xé vụn bởi những cuộc vận động liên miên, thế mà hai người vẫn kề vai sát cánh, chưa từng rời nhau một bước. Bao nhiêu năm qua, tay nắm tay bước qua bể dâu nhân thế — vậy mà hôm nay, ông lại phải chủ động nói ra lời đoạn tuyệt.

Không phải vì hết tình, cũng chẳng vì thay lòng. Mà bởi thế cuộc đã đổi thay.

Chuyện ly hôn, nếu có thể tránh, ông tuyệt không muốn để vợ mình đơn độc gánh chịu cô quạnh. Nhưng thời thế xoay vần, chính trị như gió bão cuồng loạn, người làm thầy, lại là người đọc sách, chỉ một câu “nói sai đường lối” đã đủ để bị quy chụp là “phản động”, bị hạ phóng đến tận cùng trời cuối đất. Nếu còn kéo theo vợ con, chẳng khác nào cả nhà cùng rơi xuống vực. Ông không cam lòng, nhưng càng không thể ích kỷ. Vì thế, lựa chọn duy nhất của ông, chính là buông tay — tạm thời thôi, nhưng cũng là buông một phần linh hồn mình.

Chỉ là, khi lời ấy rơi vào tai Lý Đoan Ngọc, lại như mũi kim đ.â.m thẳng vào tim. Bà quay phắt người lại , ánh mắt sắc bén trừng ông , một tiếng quát nhẹ nhưng đầy 'sát khí' vang lên :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/15.html.]

“Như thế nào ? Anh là phiền chán tôi rồi phải không? Nhân cơ hội này muốn rũ áo tìm cô nào trẻ trung, non tơ hơn chứ gì ??”

Phương Tuấn Khanh giật mình, không ngờ lại bị hiểu lầm trắng trợn đến vậy. Ông vội vàng xua tay, mặt mày luống cuống như kẻ làm điều sai trái:

“Không! Em đừng nói bừa — anh chưa từng có cái suy nghĩ ấy, một chút cũng không có! Em đừng vu oan cho anh!”

Thời gian này, trong trường đã rộ lên không ít tin đồn. Có người bị hạ phóng liền ly hôn, cũng có người sau khi rời đi lại cưới học trò mình làm vợ. Những câu chuyện ấy tuy phổ biến trong chốn quan trường và học giới, nhưng đối với ông mà nói, đó là sự hoen ố nhân cách, là điều mà cả đời này ông khinh thường.

Từ khi biết nghĩ, Phương Tuấn Khanh đã lấy khí tiết làm gốc, đọc sách Thánh hiền để tu thân, dưỡng đạo. Ông chưa từng mượn quyền thế hay hoàn cảnh để làm điều mờ ám. Bao năm qua, vợ ông — người phụ nữ cùng ông trải qua cảnh ăn củ chuối luộc, uống nước lã cầm hơi, từ chiến trường đến bục giảng — đã là một phần m.á.u thịt trong tim ông. Ngoài bà ra, chưa từng có ai có thể bước vào trái tim ấy, dù chỉ một phân.

Thế nên lúc này bị gán tội “thay lòng đổi dạ”, ông không khỏi vừa tức giận vừa tủi thân. Nhưng ông không thể cãi — bởi người đang giận là vợ mình, người ông yêu, người ông nợ cả đời này.

Thường ngày ông có thể biện luận thao thao bất tuyệt về triết học Marx hay phương pháp luận khoa học, lý lẽ đầy mình, nói rằng có thể nói ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ cũng không phải là nói quá . Nhưng mỗi lần vợ nổi giận hay tỏ ra nũng nịu, ông liền như kẻ bị tháo mất then cửa, chẳng còn lời nào để chống đỡ.

Nga

Dù sao, với vợ mình, đâu thể giảng đạo lý cao xa? Một câu "anh sai rồi", có khi còn chân thành hơn vạn lời giải thích.

 

 

Loading...