Lý Đoan Ngọc thấy con gái bé bỏng gắng sức mà không xong, đôi mày khẽ chau lại, trong lòng như bị ai siết chặt. Người mẹ thân ở trong thời loạn lạc, từng nhìn thấy bao cảnh sinh ly tử biệt, vậy mà lúc này, chỉ một cử động yếu ớt của con gái cũng khiến bà luống cuống như thể chính mình rơi vào hiểm cảnh. Bà không để lộ sự hoảng hốt trong lòng, chỉ dịu giọng dỗ dành, từng lời như chắt ra từ tâm can:
“Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Con ngoan ngoãn nằm yên, mẹ đi bưng cháo vào.”
Phương Tri Ý khẽ gật đầu, trong đôi mắt trong veo ẩn hiện hơi nước. Nỗi mềm yếu ẩn sâu trong xương cốt, bị ánh mắt dịu dàng và vòng tay bao dung của người mẹ chạm đến, bỗng chốc vỡ òa. Trong khoảnh khắc đó, cô chẳng còn là đại lão của mạt thế, chẳng còn là kẻ từng lạnh lùng đứng giữa vạn t.h.i t.h.ể để giành giật sự sống. Cô chỉ là một đứa con gái… nhỏ bé, được mẹ thương yêu .
Ánh mắt Lý Đoan Ngọc dừng lại nơi đôi mắt ửng đỏ, cả người nhìn lại kiều lại mềm, ngoan ngoãn như mèo con cuộn mình trong ổ chăn, trong lòng lại dấy lên muôn vàn nỗi lo. Đứa nhỏ này, từ bé đã ốm yếu, thể chất không bằng người.
Nga
Bây giờ lại phải một mình vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Tây Bắc gió cát khắc nghiệt, điều kiện gian khổ.
Thật sự ... tốt sao ?
Trong lúc lòng bà còn vấn vít trăm mối tơ vò, bóng dáng mẹ khuất sau cánh cửa, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Phương Tri Ý lặng lẽ rút đầu ra khỏi chăn, sắc mặt phức tạp. Đôi mắt cô đảo quanh căn phòng cũ kỹ, ánh mắt như xuyên thấu qua không gian và thời gian. Một bên là thân thể ốm yếu , một bên là ý chí kiên cường từng sống sót giữa thời mạt thế.
Chẳng lẽ... cô thật sự phải mang cái thân xác lụi bại này mà sống tiếp?
Cô còn chưa muốn chết! Ở thế giới kia, cô là người giành giật từng giờ từng phút với thần chết. Vậy mà giờ đây, chưa kịp thích nghi, đã bị bệnh tật trói chặt, chẳng khác nào bị tước hết quyền sống.
Ngay khi những suy nghĩ bất bình lượn vòng trong đầu, một âm thanh máy móc đột ngột vang lên, lạnh băng mà xa lạ:
[Ting! Ký chủ thân ái, xin hỏi có muốn mở ra không gian dự trữ lương thực không?]
Cô khựng lại.
Không gian?
Trong đầu Phương Tri Ý nhảy ra một loạt suy đoán. Cô chưa kịp tiêu hóa hết chuyện bản thân xuyên thư giữa thời cuộc gập ghềnh như sóng dữ, giờ lại có thêm “không gian dự trữ thực phẩm”? Chẳng khác nào trời cao đang đột ngột mở một con đường sống trong thời thế khốn cùng.
Cô nhắm mắt giây lát, rồi quả quyết: “Mở.”
Trong nháy mắt, trước mắt cô hiện ra một không gian khép kín như biệt thự hiện đại, ngăn nắp mà rộng lớn. Trên những kệ gỗ cao, từng loại thực phẩm được phân chia chỉnh tề: từ thịt thú hoang trên núi cao, đến hải sản dưới biển sâu, từ điểm tâm phương Tây đến đồ hộp Liên Xô, có thể nói là "trên trời dưới biển", chỉ cần từng thấy qua, nơi này đều có.
Đáng kinh ngạc hơn là, toàn bộ thực phẩm trong không gian đều bị thời gian “đóng băng”, vĩnh viễn tươi mới, không bao giờ hư hỏng. Chưa hết—chúng còn có tác dụng chữa bệnh, mà công năng ấy… chỉ có cô hưởng dụng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/10.html.]
Phương Tri Ý lặng người.
Cô từng cho rằng bản thân đã được tái sinh vào thời kỳ tối tăm nhất của lịch sử Hoa Quốc, nơi mọi thứ đều bị xé nát bởi tư tưởng cực đoan và chính sách thanh trừng, nơi một lời nói sai có thể bị quy kết là "thấm đẫm tư tưởng tư sản phản động", nơi những giáo sư đại học bị bôi mực đen lên mặt, bị bắt quỳ giữa quảng trường, và những đứa trẻ phải viết bản tự kiểm chỉ vì đọc thơ cũ. Một thời đại như thế, không có gì là an toàn.
Vậy mà giờ đây, cô lại được ban cho một cơ hội—một hy vọng.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, dòng chữ tiếp theo đã khiến lòng cô lạnh đi:
[Mỗi ngày tiêu thụ một phần, giảm một điểm bệnh tật. Chỉ số bệnh tật hiện tại: 1000]
Cô ngồi bật dậy, sắc mặt cứng đờ.
Gì ?
Một ngày tiêu thụ thức ăn mới trừ được một điểm bệnh tật trên cơ thể cô ? Mà giá trị bệnh tật trên cơ thể cô đang là ... một nghìn điểm ??
Điều đó có nghĩa là gì ?
Nghĩa là nếu mỗi ngày ăn một phần, cô cũng phải tốn hai ba năm mới khôi phục hoàn toàn thân thể? Nói đùa à!
Mà với tình hình chính trị trước mắt—người trong nhà bị “gắn mác phản động”, ngoài phố người người báo cáo lẫn nhau, mầm họa rình rập khắp nơi—cô liệu có đủ thời gian mà chờ hết hai năm không?
Ngay khi cô đang rối rắm muốn gào thét lên, hệ thống lại hiện thêm dòng chữ:
[Nếu kỹ thuật nấu nướng đủ cao, hiệu quả chữa trị có thể tăng lên]
Phương Tri Ý ngớ người.
Nấu ăn?
Cô nhướng mày, rồi bỗng khẽ bật cười.
Nấu ăn? Hừm… nếu nói về sinh tồn, cô chính là đại lão của mạt thế, nhưng nếu nói về bếp núc—nghĩ đến đây, cô khẽ nhếch môi. May mắn thay, nấu ăn… đúng là sở trường của cô !
Ánh mắt cô sáng lên, tia tự tin trở lại giữa cơn yếu ớt. Được, xem ra ông trời không tuyệt đường sống người. Dù thời thế có khắc nghiệt, dù thân thể này có yếu nhược… thì cô, Phương Tri Ý, cũng quyết không để bản thân cứ như vậy mà ngồi im chờ c.h.ế.t , bị vùi dưới lớp đất đen ngòm .