Tìm mãi không thấy, bà ta không nhịn được mà hỏi thẳng tôi:
“Mẹ già rồi hay quên, con đưa mẹ mượn cái đồng hồ đeo một thời gian. Mẹ mà yên tâm lo bữa cơm hàng ngày cho con, bảo đảm con tan ca là có đồ nóng hổi ăn ngay.”
Bà ta lại hỏi tiền lương tháng này đã phát chưa, bảo tôi đưa cho bà giữ giùm.
Tôi chẳng nói gì, nhưng hôm sau sau giờ tan tầm, tôi cố tình vừa đi vừa khóc từ đầu hẻm đến cuối hẻm.
Hàng xóm đều xúm lại hỏi xảy ra chuyện gì.
“Mới qua tuần thất thứ bảy của Trịnh Bình, mà mẹ chồng đã nhắm vào đồ cưới của tôi rồi.”
“Chiếc đồng hồ mọi người đều biết đó, mẹ chồng tôi đòi lấy đưa cho Trịnh An đi tán gái. Trời đất chứng giám, tôi đã bỏ nó vào quan tài chồng từ lâu rồi.”
Tôi nói không dám về nhà họ Trịnh, sợ bị mẹ chồng làm khó.
Hàng xóm nghe vậy ai cũng thấy nhà họ Trịnh quá đáng.
Mấy bà cô ghét mẹ chồng tôi từ trước nhân cơ hội đứng ra bênh vực, bảo sẽ giúp tôi đòi lại công bằng.
Mẹ chồng bị vây lại chửi suốt gần một tiếng.
Bà ta cuống cuồng giải thích rằng không định lấy đồ của tôi gửi cho Trịnh An.
Tôi liền mở tủ quần áo, chỉ vào mấy bộ quần áo rách nát còn lại mà khóc kể:
“Mẹ, mẹ đã lén lấy bao nhiêu đồ tôi mặc, dùng gửi về quê cho anh ấy, tôi nín nhịn vì nghĩ tới tình cảm xưa với Trịnh Bình, không oán không trách.”
“Nhưng mẹ lấy cả đồ rồi lại còn muốn nhắm vào lương tôi nữa, trong mắt nhà họ Trịnh tôi là gì?”
Tôi không khách sáo vạch trần việc Trịnh Bình gửi thư xin tiền, bảo mẹ chồng đòi lương tôi để gửi cho anh ta.
Mọi người càng nghe càng tức:
“Con ruột bà vô dụng thì mắc mớ gì bắt con dâu góa chịu khổ?”
“Tưởng đem Thục Hoa về là để lo cho nhà, hóa ra định để cô ấy nuôi cả gia đình!”
Có người đề nghị tôi cắt đứt quan hệ với nhà họ Trịnh, lập tức về nhà mẹ đẻ.
Người khác thì nói thủ tục tang ba năm là hủ tục, nên sớm tái giá, khỏi bị hút máu.
Tôi cũng giả vờ gom đồ chuẩn bị đi, mẹ chồng vội túm lấy tay tôi:
“Cô còn đang mang giọt m.á.u của nhà họ Trịnh, sao có thể đi được?”
Câu này vừa thốt ra, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.
Trong xã hội lúc đó, ai cũng nghĩ đàn bà có con rồi thì như cây đã cắm rễ – khó mà rời đi được.
Họ cũng không biết nói gì thêm để khuyên tôi đi.
Mẹ chồng thấy vậy thì cười mỉm đắc ý.
Bà ta nói muốn giữ đồng hồ và tiền lương để dành cho tôi, sợ tôi còn trẻ không biết chi tiêu, lỡ lại bạc đãi đứa nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chong-gia-than-phan-em-trai-toi-khien-anh-ta-khong-con-duong-tro-lai/4.html.]
Thấy tôi vẫn tỏ vẻ tủi thân, bà ta lại làm bộ làm tịch, vừa dỗ dành vừa giơ tay định lấy túi tôi.
Thấy vậy, mọi người cũng chuẩn bị giải tán.
Đúng lúc đó, tôi bất ngờ ngửa người ngã xuống đất.
Tôi chỉ vào bà ta, hét to:
“Mẹ! Sao mẹ lại đẩy con?”
“Đau bụng quá! Mẹ muốn g.i.ế.c con luôn sao?”
Mẹ chồng hoảng hồn, vội vươn tay đỡ tôi, nhưng tôi né tránh không cho đụng vào.
Trùng hợp có người trong đám đông làm chung với ba tôi, lập tức chạy đi báo tin.
Mọi người xúm lại đỡ tôi dậy, chỗ tôi vừa nằm sót lại một vệt m.á.u đỏ tươi.
Ba tôi đến rất nhanh, chẳng buồn trách mắng mẹ chồng mà vội đưa tôi vào bệnh viện.
Hàng xóm vẫn đứng đó chỉ trích mẹ chồng tôi không ngớt.
Không ngoài dự đoán, tin tôi sẩy thai nhanh chóng lan khắp khu phố.
Mẹ chồng tôi trở thành đối tượng bị lên án, còn tôi thì thuận lợi thoát thân, cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Trịnh.
Ba mẹ tôi quay lại thu dọn đồ đạc cho tôi, còn mắng cha mẹ chồng tôi thêm một trận.
Nhưng ngoài ba mẹ tôi và bác sĩ Tôn ra, không ai biết rằng tôi không hề sẩy thai.
Tôi thừa biết nhà họ Trịnh tham lam ích kỷ, chẳng dễ gì buông tha cho tôi, nên mới nhờ bác sĩ Tôn – bạn cũ của mẹ tôi – phối hợp giúp đỡ.
Vệt m.á.u kia là túi m.á.u gà tôi chuẩn bị từ trước.
Tôi mượn cớ dưỡng thai ở nhà mẹ đẻ một tháng, rồi quay về đơn vị đi làm.
Đơn vị tôi chuyên nghiên cứu nông nghiệp, đúng đợt vào mùa gieo hạt, lãnh đạo chọn một nhóm cán bộ cốt cán xuống nông thôn hướng dẫn thanh niên và nông dân làm ruộng.
Tôi không chỉ có tên trong danh sách, mà nơi đến lại trùng hợp chính là ngôi làng mà Trịnh Bình và Hàn Yến Yến đang ở.
Thật là khéo quá, hợp ý tôi vô cùng.
Tôi cũng muốn xem cặp đôi “oan gia tình thâm” đó, xuống nông thôn rồi thì sống “thần tiên” ra sao.
Gặp lại sau hai tháng, Trịnh Bình như biến thành một con người khác.
Gương mặt vốn trắng trẻo giờ đã bị nắng thiêu thành đen sạm.
Quần áo trên người vá chằng vá đụp, ống quần cao quá mắt cá, rõ ràng là đồ đi mượn.
Vừa trông thấy tôi, Trịnh Bình tưởng mình hoa mắt.
Khi xác nhận đúng là tôi, ánh mắt anh ta lập tức sáng bừng.
Cái lưng vốn còng xuống cũng ngay lập tức dựng thẳng tắp.
Lúc làm ruộng, mọi người đều cắm cúi lao động, chỉ có anh ta thì kênh kiệu lớn tiếng chỉ đạo khắp nơi, lúc thì ra lệnh người này, khi thì mắng người kia.