Chờ Ngày Tường Vi Nở Rộ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:30:12
Lượt xem: 248
Sau khi em trai ra đời, tôi bị ba mẹ bỏ lại cho ông nội.
Sau đó, tôi bị bệnh nặng, mẹ nói: "Chết cũng do số của nó thôi."
May mắn thay, tôi không chết, còn thi đỗ đại học.
Mẹ lại nắm tay tôi, vô cùng ân cần: "Nếu không phải vì mẹ dạy con tự lập từ nhỏ, sao con có được thành công như bây giờ?"
1
Mẹ không thích tôi, tôi biết điều đó từ rất sớm.
Sau khi sinh tôi, bà nội không chăm mẹ trong tháng ở cữ, ba cũng rời nhà, vào nhà máy làm trong khi chưa đầy mười ngày.
Mẹ thường trách tôi: "Nếu mày là con trai, bà nội chẳng phải đã cung phụng tao như tổ tiên sao?"
Việc tôi là con gái như một tội lỗi gì vậy.
Cơ thể tôi luôn yếu ớt, rất gầy.
Bác gái hàng xóm nói: "Chị nên kiếm đồ ngon bồi bổ cho con."
Mẹ phẩy tay: "Vô ích, ăn cũng chẳng lớn được, chỉ phí đồ thôi."
Bệnh cũng tự mình chịu đựng.
Có lần tôi ho suốt cả mùa đông.
Nhiều người khuyên mẹ đưa tôi đi khám.
Mẹ từ chối: "Trẻ con nên ít đến bệnh viện, bác sĩ toàn là lừa đảo kiếm tiền. Ho nhiều còn tăng sức đề kháng!"
Năm tôi mười một tuổi, mẹ đã sinh được con trai như ý nguyện.
Tiếc là lúc đó bà nội đã qua đời, mẹ không được hưởng sự cung phụng như tổ tiên.
Sau khi em trai đầy tháng, ba mẹ dẫn em đến nhà máy ở cùng.
Thế là tôi mới học lớp sáu tiểu học, bị bỏ lại cho ông nội.
Ngày mười sáu tháng giêng, tôi tiễn họ lên xe khách ở đầu thôn.
Tôi níu tay áo mẹ, rụt rè hỏi: "Mẹ ơi, hè con có thể đến tìm mẹ không?"
Những đứa trẻ khác trong thôn, hè đều có thể đến tìm ba mẹ.
Mẹ bực bội gạt tay tôi: "Để sau tính, mày ra chỗ khác đi, đứng chắn đường rồi!"
Chiếc xe buýt cũ kỹ khởi động, nhiều phụ huynh thò đầu ra cửa sổ, lưu luyến chào tạm biệt con cái.
Em trai cũng thò đầu ra, nhưng nhanh chóng bị tay mẹ đẩy lại.
Tôi đứng nhìn theo cho đến khi xe biến mất.
Mẹ chẳng hề quay lại nhìn tôi lấy một lần.
Ông nội ít nói, hầu như không cười.
Mỗi ngày, ngoài lúc làm việc, ông chỉ ngồi trên bậc cửa hút thuốc lào.
Tôi và ông trước giờ ít tiếp xúc, giờ càng thêm ngượng ngùng.
Mỗi ngày chỉ có vài câu nói cố định.
"Dậy đi học đi."
"Ăn cơm tối thôi."
"Muộn rồi, đi tắm rửa rồi ngủ đi."
...
Một học kỳ trôi qua trong không khí ngột ngạt, cuối cùng kỳ nghỉ hè cũng đến.
Tôi gọi điện hỏi mẹ: "Bác Vương đã về rồi, con có thể đi cùng bác ấy đến chỗ mẹ được không?"
Bác Vương làm chung nhà máy với ba mẹ, lần này về là để đón con gái học lớp bốn sang đó nghỉ hè.
Mẹ thẳng thừng từ chối: "Đừng có đến, tao ngày nào cũng phải đi làm, em trai mày quấy không chịu nổi, tao lấy đâu ra thời gian chăm mày."
Tối hôm đó, tôi nằm mơ.
Mơ thấy mình bị mấy con ch.ó hoang cắn vào chân, m.á.u chảy không ngừng.
Tôi khóc lóc cầu xin ba mẹ cứu mình.
Nhưng họ ôm em trai chạy mất hút.
Tôi giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, dưới bụng ướt đẫm dòng nước âm ấm.
Kỳ kinh nguyệt đầu tiên của tôi đã đến.
Nó đến quá sớm, làm bẩn cả ga giường và quần, thật chẳng đúng lúc gì cả.
Chị gái hàng xóm cho tôi mượn tạm một miếng băng vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cho-ngay-tuong-vi-no-ro/chuong-1.html.]
Tôi ngồi xổm trong sân giặt ga bẩn bằng nước giếng.
Ông nội về.
Ông hỏi: "Sao không ra ao giặt?"
Giếng nhà ít nước, chỉ dùng để uống và nấu ăn.
Tôi cuống quýt che tấm ga dính máu, lẩm bẩm giải thích: "Nước giếng mát hơn ạ."
May là ông không hỏi thêm.
Nhưng tôi vẫn phải xin ông tiền: "Ông ơi, ông có thể cho cháu năm đồng được không ạ?"
2
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Mặt ông không chút vui vẻ, hỏi: "Cháu cần tiền để làm gì?"
Tôi cần mua băng vệ sinh.
Nhưng một cô nhóc mười hai tuổi, sao có thể thản nhiên nói ra điều này với người lớn là đàn ông chứ?
Mặt tôi đỏ bừng như sắp chảy máu, hai tay siết chặt.
Ông nội nhìn tôi một lúc lâu, rồi thò tay vào túi quần lấy ra một xấp tiền lẻ.
Ông rút năm đồng ra đưa cho tôi, hỏi: "Đủ không?"
Trước giờ mỗi lần xin tiền ba mẹ, tôi đều bị mắng một trận.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi có đủ không.
Tôi gật mạnh đầu.
Năm đồng.
Vừa đủ mua một gói băng vệ sinh ba mươi miếng.
Trong đó có năm miếng loại dài dùng ban đêm.
Tôi dùng rất tiết kiệm, đợi đến khi thấm đẫm mới thay, tưởng chắc chắn là đủ.
Nhưng mười ngày sau, "bà dì" vẫn chưa đi.
Tôi hơi sợ, gọi điện cho mẹ, bà thờ ơ: "Thì đợi thêm vài ngày nữa, chuyện nhỏ nhặt thế mà cũng tốn tiền điện thoại?"
Nhưng tôi không thể đợi thêm nữa.
Tối hôm đó, sau bữa cơm, tôi bưng bát đũa vào bếp, bước qua bậc cửa thì cảm thấy một dòng nóng ẩm trào ra.
Mắt tôi tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh dậy lần nữa, tôi nằm trên chiếc xe ba bánh.
Ánh trăng sáng rọi, kéo dài bóng của ông nội, phủ lên mặt tôi.
Ông đang đạp xe lên dốc, đôi chân gắng sức đạp, người gần như đứng thẳng, lưng căng cứng.
Ông nội gầy quá.
Vai ông chỉ rộng hơn tôi một chút.
Tôi ngồi dậy: "Ông ơi, để cháu tự đi bộ đi ạ."
Ông quát tôi.
Giọng ông bị gió đêm xé nát thành từng mảnh nhỏ: "Đừng cựa quậy, động đậy ông càng mệt hơn."
Bác sĩ ở trạm y tế tiêm thuốc cầm m.á.u cho tôi.
Bác sĩ dặn dò: "Cô nhóc này gầy quá, phải bồi bổ dinh dưỡng, chăm sóc cơ thể."
Từ hôm đó, mỗi sáng ông nội đều luộc cho tôi một quả trứng.
Mỗi lần nhà đồ tể Trương g.i.ế.c lợn, đều để dành cho ông nội nửa cái gan lợn.
Ông còn mua ba mươi con gà ác con, chăm bẵm chúng như hầu hạ tổ tiên.
Mùa hè nóng bức, gió từ quạt thổi ra cũng nóng.
Tôi khó ngủ.
Ông nội dời giường tre ra cạnh ao, nằm ngược đầu với tôi.
Lúc đó, trời đầy sao, tiếng ếch kéo dài.
Chiếc quạt nan trong tay ông phe phẩy không ngừng, gió mát thổi từ chân lên tới tóc tôi.
Tôi mơ màng rồi thiếp đi.
Đàn gà ác nhà tôi chưa kịp lớn, tôi đã phải đi học cấp hai.
Trường cấp hai ở thị trấn, cách nhà rất xa, tôi chỉ có thể ở nội trú.
Điều kiện rất đơn sơ, một phòng ký túc xá mười hai người ở.