Ca nhi xuyên không nhặt được lão đại hắc bang - Khả nghi

Cập nhật lúc: 2025-08-23 05:01:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay cả ông trời cũng ưu tư, sáng sớm âm u, từ trưa tới tối thì mưa mãi tạnh.

* Cửa hàng hoa Bách Hợp

Nhìn vị khách mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai và mang khẩu trang quen thuộc rời , bà chủ Vương cũng cảm giác kỳ lạ, vội hỏi Ôn Doãn Ninh.

- Doãn Ninh, khách quen của em ?

- Dạ, hôm nay vị khách đó mua một bó hoa tulip như khi ạ

- Thế ..

gương mặt nhỏ nhắn, xinh của Doãn Ninh khẽ :

- Con đừng trách cô nhiều chuyện, cô thấy vị khách con quá kỳ lạ, ngày nào cũng đến mua một bó hoa mà chẳng thêm gì. Con nên cẩn thận chút, dạo gần đây biến thái khá nhiều.

- Con là con trai mà cô, chắc ạ, cô đừng lo.

Thấy thế bà cũng tiện nhiều. Thế là dặn hôm nay đóng cửa hàng về sớm kẻo mưa lớn. Cậu cảm ơn bà chủ nhanh nhẹn thành nốt công việc trong tay.

Hôm nay trời mưa nên đường phố cũng vắng vẻ hơn, ai cũng vội vàng về nhà với gia đình, các hàng quán nhỏ ven đường cũng mở. Trên con đường nhỏ, bóng dáng Doãn Ninh lặng lẽ bước trông vẻ cô quạnh đến buồn thương. Cậu cũng chẳng bước nhanh mua đồ ăn về nhiều như mấy hôm , vì hôm nay cũng chẳng còn ai đợi về nấu cơm nữa. Ngôi nhà vẫn ấm áp nhưng thiếu bóng dáng một , hộc tủ cũng chẳng còn kẹo vị dâu nữa .

Bỗng nhiên cảm nhận tiếng động nhỏ phía , tiếng bước chân khá nhỏ nhưng con đường chỉ nên dễ thấy. Cậu bỗng thấy sợ, vội bước nhanh chân hơn đến nơi đèn đường chiếu tỏ. Lúc ngày càng hớt hãi thì một bàn tay đặt lên vai

Cậu chuẩn hét lên cứu mạng thì giọng thím Trương vang lên.

- Doãn Ninh, đang về hả cháu?

Tay nhỏ đè trái tim đang đập nhanh, khẽ thở một , thì là thím Trương.

- Dạ, để con xách đồ phụ thím nhé

- Ôi chao, con ngoan quá..

Giọng trò chuyện dần xa, chẳng ai thấy trong bóng tối phía bức tường một ánh mắt điên cuồng dõi theo. 

--------------------

Trong khu vực tất đất tất vàng của Hồ Thành, một căn biệt thự phong cách hiện đại xa hoa sâu trong một ngọn núi độc lập bảo vệ nghiêm ngặt. Bên tầng hầm vang lên từng tiếng kêu gào thảm thiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ca-nhi-xuyen-khong-nhat-duoc-lao-dai-hac-bang/kha-nghi.html.]

Trong phòng tra tấn, một nhóm đang ghì chặt một tên đàn ông xuống mặt đất. Từng ngón tay bẻ gãy ngặt nghèo, đến sức chống cự cũng chẳng vì tay bẻ gãy từ lâu, đầu gối cũng đang rướm máu. Gương mặt biến dạng đến méo mó, kêu gào suốt 2 tiếng đồng hồ, giờ đến cả thở cũng khó khăn, nhưng chẳng ai mảy may quan tâm.

Chiến Nam Thiên mặc tây trang đen chiếc ghế duy nhất trong căn phòng u tối đó, đôi mắt ưng trong bóng đêm lạnh đến hãi hùng. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng khẽ gõ nhẹ lên tay vịn ghế. Đôi môi mỏng nhếch lên, khẽ hỏi:

- Là ai cho ngươi đủ lợi ích để phản bội

Thấy tên đó vẫn cứng miệng , nam nhân khẽ nhướng mày đầy thích thú. Một tên đàn em thấy , vội bước đến dùng roi điện quất mạnh lưng gã, khiến gã ngã uỵt xuống mặt đất.

- Ta còn nhiều thời gian để chơi với ngươi a…

Tiếng nhẹ khẽ vang lên trong bóng đêm, khiến mấy tên đàn em gần lạnh cả sống lưng. Lão đại ít khi , mà một khi nở nụ lạnh thế thì ai dám tưởng tượng đến hậu quả của đàn ông.

Đã tra tấn suốt 2 tiếng, sợ nhưng khi thấy Chiến Nam Thiên , thực sự chẳng dám chống cự thêm nữa. Ở bên cạnh quá lâu đủ để hiểu nụ đó hàm ý gì.

- .. ..là Châu Thời Minh.. tha cho đại ca.

Nam nhân im lặng hội phó từng trọng dụng, một tay nâng đỡ để gã thượng vị. Hắn nhớ rõ cứu tên từ lưỡi đao của một nhóm xã hội đen. Suốt 7 năm cùng sinh tử, đến khi cho gã một hàng vạn . Cuối cùng chọn con đường phản bội. 

Không hề sự bất ngờ, kết quả khác gì điều tra.

- Ngươi nghĩ gã sẽ để ngươi thượng vị khi g.i.ế.c  ?

Nghe Chiến Nam Thiên đến đây, Trần Thu Thực nhếch khóe miệng tràn m.á.u tươi như điên như dại, gã gằn giọng:

- Người như mày thì hiểu cái thá gì. Tao ghét nụ của mày, ghét ánh mắt của mày, tao hận mày cứu tao, tao căm thù cái cảm giác cao cao tại thượng khác như một con ch.ó qua đường của mày. Có mày, tao mãi mãi chẳng ngẩng đầu lên . Có mày, tao c.h.ế.t cũng thể quên quá khứ thảm hại đánh đuổi . Có mày, tao mãi mãi chỉ là một phó bang chủ hữu danh vô thực.

Đến câu cuối gã gần như dùng hết sức lực để hét lên, đủ thấy sự phẫn nộ lên đến cực điểm.

ngoài mong đợi của gã, chẳng hề bất kỳ biểu cảm nào xuất hiện gương mặt của Chiến Nam Thiên, cứ như một cái xác c.h.ế.t đối diện với gã.

- Cái ánh mắt đó, chính là cái ánh mắt khinh miệt đó.. mày c.h.ế.t , c.h.ế.t , tại tao nỗ lực đến như thế mà vẫn g.i.ế.c mày… c.h.ế.t tiệt…

Gã điên cuồng đập đầu nền gạch cứng đến khi m.á.u chảy đỏ hết cả một mảng vẫn ngừng . Lúc Chiến Nam Thiên cuối cùng cũng động tĩnh, bước đến gần gã, dùng mũi giày nâng cằm gã lên, từ cao xuống.

- Ta sẽ để ngươi chết.

Một câu quyết định phận của gã, lấy khăn lau sạch tay bước ngoài. 

Đôi khi sự sống còn đáng sợ hơn cái chết, gã sẽ dùng nữa phần đời còn để nếm trải cái giá khi phản bội Hắc Ưng.

Loading...