CẢ NHÀ TÔI ĐỀU KHÔNG BÌNH THƯỜNG - 1
Cập nhật lúc: 2025-04-17 17:56:51
Lượt xem: 260
CẢ NHÀ TÔI ĐỀU KHÔNG BÌNH THƯỜNG, NHƯNG CHÚNG TÔI LÀ MỘT GIA ĐÌNH BÌNH THƯỜNG.
Mẹ tôi là một người đàn bà lang thang.
Bà nhặt được tôi.
Bà từng sống với một người đàn ông gù lưng — từ đó, tôi có "bố".
Lúc bị người ta chê cười, dè bỉu, tôi cũng từng mơ mộng:
Giá như mình không phải con ruột họ, chắc chắn cuộc đời tôi đã khác.
Và rồi, bố mẹ ruột tôi thật sự xuất hiện.
Nhưng họ lại nói:
“Con gái lớn rồi, nên gả cho người tử tế.
Theo những người như bố mẹ nuôi của con, cả đời cũng không ngẩng mặt lên nổi...”
—-------
Bố tôi người thấp, lưng gù, trong nhà lại có ba anh em, từ lâu không ai ngó ngàng đến chuyện cưới vợ.
Ông bà nội mất rồi, chẳng còn ai quan tâm đến ông nữa.
Cả làng đều nghĩ ông sẽ sống độc thân suốt đời.
Một hôm, trong lúc ra bờ sông cắt cỏ, bố tôi nhặt được một người đàn bà lang thang sắp c.h.ế.t đói.
Ông đưa bà về, rửa mặt gội đầu cho bà, chăm sóc tử tế rồi sống cùng nhau.
Lúc ấy đang là mùa đông.
Vì bà ấy, bố tôi bán con lợn sắp xuất chuồng, mua cho bà một chiếc áo bông đỏ và rất nhiều đậu phộng rang.
Loại đậu phộng tự phơi khô, rang lên giòn rụm.
Mỗi ngày, bố đưa bà một túi nhỏ, bảo bà ngồi trước bậc cửa ăn, đợi ông đi làm về.
Bà ấy rất ngoan, chưa bao giờ chạy lung tung.
Mỗi ngày, ngồi yên trước cửa, ăn từng hạt đậu phộng một.
Nửa năm sau, vào mùa hè năm sau,
bà ấy bỗng nhiên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa đập bụng, gào khóc.
Bà lão hàng xóm vội la lên:
“Trời ơi! Bà ấy sắp sinh rồi!”
Lúc đó mọi người mới để ý thấy bụng bà ấy to lắm rồi, chắc chắn đã đến ngày sinh.
Chắc chắn không phải con của bố tôi.
Và đó là chị gái tôi.
Khi chị lên năm, chị bị sốt cao, từ đó tinh thần lúc tỉnh lúc mê.
Người ta đồn chị bị “bệnh điên, dễ lây”, không ai trong làng cho người nhà lại gần nhà tôi nữa.
Vốn dĩ nhà tôi thuộc nhóm yếu thế trong dòng họ — bố tôi lại gầy yếu, không có tiếng nói.
Mùa hè, đi tưới đồng mà không lấy được nước, còn bị đánh ngất xỉu ngoài ruộng.
Sau một đêm mê man tỉnh dậy, bố thấy mẹ dắt chị tôi, bế theo tôi — khi đó còn là một đứa bé sơ sinh — ngồi bên cạnh.
Bố tôi sau này kể lại cảm giác lúc đó:
"Đầu như nổ tung. Giống như vừa bị người ta đánh thêm một cú nữa vậy."
Nhưng mẹ ôm tôi chặt không buông, tay còn lại cầm một vỏ túi đậu phộng rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ca-nha-toi-deu-khong-binh-thuong/1.html.]
Tôi lúc ấy sắp bị ôm chặt đến ngạt thở, không khóc nổi nữa.
Bố tôi cuối cùng vẫn nhận nuôi tôi.
Ông đi khắp nơi hỏi có ai mất con không — nhưng không ai đến nhận.
Thời đó kiểm soát sinh đẻ ở quê rất chặt, bỏ con gái sơ sinh là chuyện thường.
Không ai nhận, cũng không muốn đưa tôi cho một lão già trong làng dù ông ấy năn nỉ.
Nhìn mẹ tôi thương tôi như thế, bố tôi cắn răng giữ tôi lại.
Nhưng ở nông thôn, nuôi ba miệng ăn là chuyện không dễ dàng.
Lại thêm lời ra tiếng vào, xì xầm bàn tán.
Thậm chí có người tới hỏi bố tôi:
“Có bằng lòng ‘gả’ mẹ mày cho tôi hai năm không? Bao nhiêu tiền cũng thương lượng được.”
Những lời lẽ đó nghe vừa vô lý vừa trơ trẽn, nhưng họ vẫn nói ra được.
Cuối cùng, bố tôi quyết định dứt khoát, dắt ba mẹ con chúng tôi rời quê, lên tỉnh thành kiếm sống.
Ông nói:
“Còn phải sống. Dù sao đi ra ngoài kiếm ăn cũng hơn là ngồi chờ c.h.ế.t ở nhà.”
Lên thành phố, bố tôi chỉ làm một việc:
Lượm ve chai, thu gom, phân loại rồi đem bán.
Chúng tôi thuê một cái lều nhỏ xíu gần ga tàu, chưa đến 100 tệ mỗi tháng.
Mẹ tôi không làm được gì, chỉ biết bế con.
Trước một tuổi, tôi lớn lên trong vòng tay mẹ.
Mỗi ngày chỉ uống nước cơm loãng, người gầy như con mèo.
Bố tôi muốn bồi bổ cho tôi nên mua sữa cho tôi.
Nhưng bị chủ tiệm lừa, bán sữa sắp hết hạn.
Tôi uống vào thì tiêu chảy không ngừng.
Mẹ tôi không biết gì, cứ ôm tôi lau chùi, quần bẩn thì lấy áo, lấy chăn mà lau.
Lần đó bố tôi về nhà, ông sững sờ:
“Cả căn lều… toàn là phân của mày.”
Nhưng ông không hề nổi giận.
Chỉ lặng lẽ lau dọn từng chút một.
Từ lúc tôi có trí nhớ, tôi chưa từng thấy bố giận dữ.
Ông thật sự là người điềm đạm nhất tôi từng biết.
Ông chăm sóc ba mẹ con tôi rất tốt.
Mỗi ngày đều chải tóc cho mẹ tôi, chưa bao giờ nặng lời.
Vẫn không quên mua mỗi ngày một túi đậu phộng rang cho mẹ.
Lúc ấy tôi mới để ý:
Đậu phộng trong túi đã được ông bóc vỏ sẵn.
Sau đó mẹ tôi dường như cũng ổn hơn một chút, thỉnh thoảng còn chải tóc cho tôi và chị gái.