Ba năm sau.
Tôi đứng trên đường chạy quốc tế,
tiếng s.ú.n.g hiệu lệnh vang lên —
tôi như thoát khỏi lực hút trái đất, lao đi như một viên đạn...
Và khi là người đầu tiên cán đích,
niềm vinh quang vì tổ quốc trào dâng như sóng lũ!
Tôi đã thành công.
Vừa mừng vừa khóc.
Ống kính quay cận tôi, bình luận viên reo vang, khán giả hò hét cổ vũ.
Tôi cảm nhận được khoảnh khắc huy hoàng nhất cuộc đời.
—---
Cùng lúc đó.
Em gái 17 tuổi của tôi bước vào kỳ thi quan trọng nhất đời — kỳ thi đại học.
Dường như nó chưa bao giờ có năng khiếu học hành.
Dù cố gắng thế nào, điểm số vẫn không đạt kỳ vọng.
Trên đường đưa nó đến điểm thi, nó ngồi ghế phụ với vẻ mặt lo âu:
"Chị à, em chẳng học giỏi như chị, cũng chẳng có tài năng gì, càng đừng nói là giành huy chương cho đất nước như chị..."
"Chắc... em chẳng đậu nổi đại học đâu."
Tôi biết áp lực của nó lúc này rất lớn.
Nhưng nó không hề yếu kém như những gì nó tự nói.
Tôi kiên nhẫn an ủi:
"Trên đời này có thể có thiên tài không cần học mà vẫn giỏi,
nhưng chẳng phải cố gắng cũng là một loại thiên phú sao?"
"Và Tử Dung à, em là đứa học hành chăm chỉ nhất mà chị từng gặp."
Sau kỳ thi.
Nó không phụ kỳ vọng — đậu đại học.
Ngược lại, em trai Triệu Tử Tinh thì được nuông chiều tới hư hỏng, học đòi đánh nhau, cờ bạc, bị đuổi học, rồi quay về quê làm thợ hồ.
Tôi nghĩ,
Dù là sinh viên hay thợ hồ,
thì tương lai của mỗi người đều có ánh sáng riêng.
—--
Nhiều năm sau.
Bố tôi lần đầu tìm đến địa chỉ nhà tôi.
Tóc ông đã bạc, lưng gù vì bệnh, không còn đứng thẳng được nữa.
Ông cẩn thận dò hỏi tôi:
"Tử Tuyên, bố xin con một chuyện..."
Giọng ông nghẹn ngào:
"Tháng trước bác sĩ chẩn đoán bố bị ung thư gan..."
"Nếu bố c.h.ế.t rồi, thì em con, Triệu Tử Tinh, chẳng còn ai lo. Bố không mong con đối xử tốt gì, chỉ xin nếu có cơm dư canh thừa, thì cho nó ăn một bữa là được rồi."
Triệu Tử Tinh đứng ngay đó, vẫn ngạo mạn như mọi khi:
"Bố ơi, con không ăn đồ bố thí đâu!"
Bố tôi giận dữ đá cậu ta một cú:
"Mày đến giờ còn chưa hiểu à!? Làm ba ngày nghỉ năm ngày, suốt ngày ăn bám! Bệnh này của tao là do mày chọc giận mà ra đấy! Tao c.h.ế.t rồi, mày cũng định đi theo à!?"
Triệu Tử Tinh quay đầu, cúi đầu im lặng.
Quả thật, bố tôi bệnh nặng lắm rồi.
Mỗi lần nói một câu, ông phải nghỉ một lúc mới tiếp được.
Tôi lại nảy lòng muốn giúp.
Nhưng trước đó, tôi nhìn thẳng vào mắt ông:
"Bố, ngoài chuyện đó, bố còn điều gì muốn nói với con không?"
Bố tôi nhìn tôi.
Ông cố nhớ rất lâu rất lâu...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bo-me-thien-vi-em-trai-khi-gia-yeu-lai-muon-con-gai-bao-hieu/7-het.html.]
Cuối cùng, ông chỉ thở dài hỏi:
"Con muốn lấy căn nhà ở quê đúng không?"
Khoảnh khắc ấy.
Tôi từ bỏ chút thương xót cuối cùng.
"Tôi sẽ không chăm sóc Triệu Tử Tinh."
Sau khi bố tôi về, bệnh ung thư nhanh chóng di căn.
Dù tôi từng nói sẽ đoạn tuyệt.
Tôi vẫn quay về, đưa ông vào ICU tốt nhất.
Bác sĩ tiếc nuối nói:
"Hóa trị với ông ấy chỉ khiến ông ra đi đau đớn hơn thôi."
Tôi gọi Triệu Tử Tinh đến, đưa cho cậu ta một khoản tiền, hy vọng lo cho bố những ngày cuối đời yên ổn.
Nhưng...
Vừa nhận tiền, hắn liền chạy đi trả nợ cờ bạc.
Hắn còn gọi điện bảo tôi:
"Ông ta sắp c.h.ế.t rồi, thà để tôi trả nợ. Dù sao sau này tiền trong nhà cũng là của tôi."
Tôi mở loa ngoài, để bố tôi nghe giọng hắn.
Giữa cơn đau ung thư quằn quại, ông gào lên:
"Mày đúng là súc sinh!"
Trước lúc chết,
Bố tôi nắm lấy tay tôi, thốt ra câu nói mà tôi đã đợi hơn mười mấy năm:
"Xin lỗi con, Tử Tuyên..."
"Có lẽ bố chưa từng yêu con..."
"Bố cũng thay mẹ con nói một câu..."
"Xin lỗi..."
Khoảnh khắc đó, tôi òa khóc.
Có lẽ — bố tôi,
cuối cùng cũng học được cách yêu tôi.
Lần đầu tiên.
Cũng là lần cuối cùng.
—-------
[Ngoại truyện]
Triệu Tử Dung
Sau hôm nay, tôi đã 28 tuổi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thực sự đã đạt được ước mơ:
đứng trên sân khấu tấu hài ,
dùng vẻ ngoài dịu dàng kín đáo để kể những mẩu chuyện khiến khán giả cười nghiêng ngả.
Tên tuổi tôi ngày càng nổi.
Cuối cùng, trong cuộc thi tấu hài, tôi giành quán quân với tác phẩm tự sáng tác mang tên "Chị tôi".
Trước ống kính, MC hỏi tôi:
“Bạn dùng rất nhiều câu chuyện hài để kể về chị gái mình, nhưng ban giám khảo đều cảm nhận được tình cảm sâu nặng bạn dành cho chị ấy ẩn sau từng lời nói.”
“Chị bạn chắc chắn đang ngồi trước TV xem bạn thi đấu đúng không?”
“Bạn có điều gì muốn nói với chị ấy không?”
Máy quay hướng về phía tôi.
Tôi biết,
chị chắc chắn đang theo dõi tôi.
Tôi nhìn vào máy quay:
"Chị ơi, cảm ơn chị."
"Chị là niềm tự hào lớn nhất đời em."
— HẾT —
Tác giả: Trình Thập Yên