BÌNH PHONG THỊT - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-01 18:34:05
Lượt xem: 1,433
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta còn ngỡ Trịnh Như sẽ không chấp nhặt, ai ngờ hôm nay… nàng lại “nhiễm phong hàn”.
Xử trí xong Cát Tường, Trịnh Như cũng dứt cơn ho, thần sắc nhẹ nhõm:
“Hôm nay có tiệc gia yến, mau giúp ta rửa mặt chải đầu. Lấy chiếc áo bông viền lụa khói tía thêu chỉ vàng mà thế tử tặng năm trước ra đây, còn cả cây trâm ngọc cẩm thạch sinh thần năm ngoái nữa…”
Vương ma ma vâng dạ liên hồi, tất cả mọi người đều xoay quanh Trịnh Như, bận rộn hầu hạ.
Trong Hầu phủ, ngoại trừ Hầu gia, nàng chính là trời.
Năm ấy vào phủ làm kế thất, nàng chỉ mới mười lăm tuổi, hơn Quý Tụng cũng chỉ chừng bảy tuổi.
Hầu gia tự thấy có lỗi, nên hết mực sủng ái nàng, mọi việc đều thuận theo ý nàng.
Vài năm đầu, Hầu gia thường xuyên dẫn binh ra trận — ngắn thì vài tháng, dài thì ba năm, năm năm trời.
Đáng lẽ là độ tuổi tươi đẹp nhất đời thiếu nữ, Trịnh Như lại phải quán xuyến cả Hầu phủ, chăm sóc thế tử còn nhỏ hơn mình.
Từ một đích nữ cao quý của Trịnh thị, nàng buộc phải gác lại những buổi hội thơ với tỷ muội trong khuê phòng, cũng chẳng còn được rong ruổi giữa núi đồi cưỡi ngựa thả mình theo gió.
Nàng bị nhốt trong thâm viện, giống như cánh chim non bị giam cầm trong lồng son.
Năm này qua năm khác, một vị tiểu thư kiêu căng, phóng túng thuở trước, rốt cuộc trở thành phu nhân đoan trang như hiện tại.
Lặng lẽ, cao quý — nhưng lại sợ lạnh, sợ nóng, sợ bẩn.
Bên người nàng lúc nào cũng có đầy tớ, tì thiếp vây quanh, thế mà cả viện lúc nào cũng trầm lặng như mặt nước chết.
Chỉ có khi thế tử mỗi ngày đến thỉnh an, nơi này mới thoáng có đôi phần sinh khí.
Ta cụp mắt xuống — Quý Tụng là ánh sáng duy nhất nơi hậu viện lạnh lẽo này.
Nhưng cũng là lưỡi d.a.o bén nhất, g.i.ế.c người không đổ máu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Giống như hôm nay… là Cát Tường.
Còn trước đó… là Trương ma ma, người từng xem ta như con ruột.
Kể từ ngày hôm đó, nhờ có Vương ma ma đứng ra bảo lãnh, ta được thay Cát Tường vào hầu hạ trong phòng ngủ của phu nhân.
Trước giờ, chỉ có gia sinh tử mới được hưởng cái “vinh sủng” ấy.
Ta càng trở nên trầm lặng, điềm tĩnh, toàn tâm toàn ý chỉ lo làm tốt bổn phận bình phong thịt.
Sự nghe lời của ta khiến phu nhân vô cùng hài lòng.
Nàng phất tay một cái, ban luôn cả gian phòng riêng trước đây từng thưởng cho Cát Tường lại cho ta.
Ta cúi đầu tạ ơn liên tục, nhưng khi xoay người rời đi, lại vừa vặn trông thấy song thân của Cát Tường đang lặng lẽ thu dọn đồ vật cho nàng.
Ta siết chặt nắm tay, dõi mắt nhìn hai ông bà lão lặng thinh, lẳng lặng xoá đi từng dấu vết con gái họ từng tồn tại trong căn phòng này.
— Nô tài… vốn không có nhân quyền.
Đó là bài học đầu tiên mà ta học được sau khi bị bán vào Hầu phủ.
Năm ta bảy tuổi, trời đại hạn.
Phụ mẫu dắt ta cùng đệ đệ, muội muội dọc đường đi ăn xin, một đường lê lết tới kinh thành.
Lương khô đã cạn từ lâu, cả nhà đều gầy trơ xương, sống dở c.h.ế.t dở.
Trong một lần không cẩn thận, muội muội bị đám dân chạy nạn cướp mất, ném thẳng vào nồi nước sôi.
Phụ mẫu không dám quay lại giành giật, chỉ ôm chặt đệ đệ, tiếp tục chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/binh-phong-thit/chuong-2.html.]
Lang thang đến cổng Hầu phủ, vừa hay bắt gặp quản gia đang gọi nha bà tới chọn người.
Phụ thân nghiến răng một cái, đẩy ta về phía trước:
“Xin lão gia thương tình thu nhận.”
Quản gia vốn định giơ chân đá văng ta đi, nhưng vừa liếc thấy gương mặt ta, lại chép miệng:
“Cũng được việc đấy… mặt mũi coi được.”
Chỉ như vậy, mười lượng bạc, ta bị bán vào Hầu phủ.
Lúc chia tay, mẫu thân khóc đến đứt từng khúc ruột:
“Phú Quý ơi… đừng trách phụ mẫu nhẫn tâm. Theo bọn ta, sớm muộn gì con cũng chết…”
Ta không trách họ.
Mười lượng bạc ấy, đủ để phụ mẫu ta quay về quê nhà, gắng gượng vượt qua năm đói kém này.
Vừa vào Hầu phủ, việc đầu tiên ta phải làm chính là bị lột sạch quần áo, trần trụi như nhộng, dùng nước giếng xối từ đầu đến chân ba lượt.
Một vị ma ma đến bóp miệng ta kiểm tra răng, rồi từ trên xuống dưới rà soát xem có thương tích gì không.
Khám xong, lại có người khác đến khảo hỏi — biết chữ không, có tài cán gì không.
Tất nhiên là ta chẳng biết gì cả.
Chỉ có gương mặt này là còn miễn cưỡng chấp nhận được, ít ra không làm chướng mắt quý nhân.
Nhưng diện mạo ấy vẫn chưa đủ để tiến vào nội viện, ta chỉ có thể làm một đứa nha đầu quét dọn.
Mỗi tháng hai đồng tiền công, bao ăn bao ở.
Ta còn nhỏ, sức chẳng bằng ai, công việc nặng nhọc thì làm không nổi, đồ ăn lại tranh không lại các tỷ tỷ lớn tuổi hơn.
Vừa mệt vừa đói, lại chẳng được khóc.
Nếu bị bắt gặp, sẽ bị đánh một trận tơi bời.
Lần ta thực sự không chịu nổi nữa, là nhờ Trương ma ma trong bếp sau lén đưa cho nửa cái bánh bao.
Ta vội vã nuốt chửng cái bánh khô cứng ấy, rồi dập đầu thật mạnh trước mặt bà.
“Xin người thương xót cho Phú Quý một chút… con muốn sống.”
Ta biết bà từng có một nữ nhi, mất sớm, chắc cũng cỡ tuổi ta.
Giữa một Hầu phủ lớn như thế, kẻ gièm pha, người tranh đoạt, chỉ có bà là chịu chia sẻ nửa cái bánh bao cho ta.
Thế là ta bám riết lấy bà, cầu xin bà cứu lấy ta.
Bị ta quấn lấy mãi, bà cắn răng nói:
“Cũng có một việc tốt đấy… chỉ xem ngươi có chịu nổi khổ hay không thôi!”
Công việc “tốt” kia… chính là làm bình phong thịt.
Phu nhân Trịnh Như là người coi trọng thể diện, hành xử phong nhã.
Khi còn là tiểu thư khuê các, nàng sáng chế ra cái gọi là “bình phong thịt”, chuyên chọn những bé gái có dung mạo thanh tú để làm tấm bình phong sống — vừa làm cảnh, vừa tiện che nắng cản gió.
Thế nhưng con người rốt cuộc cũng không phải đồ vật, khó tránh khỏi sơ suất.
Trịnh Như bèn mời một vị ma ma nghiêm khắc từng sống trong cung về huấn luyện đám “bình phong thịt”.